(Suy tư Mc 12:38-44; Lc 21:1-4)
Người ơi, nhớ phải coi chừng
Những ai xúng xính áo trong, áo ngoài
Muốn được chào hỏi công khai
Ăn trên, ngồi trước, chẳng ai bằng mình
Xem chừng họ rất công bình
Lâm râm khấn vái, cầu kinh lâu giờ
Thật ra họ chỉ giả vờ
Bề ngoài thấy vậy, có chi trong lòng?
Tham lam, mưu mẹo, bất công
Moi tiền khéo léo, bình thường mà thôi!
Thùng tiền dâng cúng vẫn vơi
Hai đồng tiền kẽm (*) nhỏ nhoi, đáng gì?
Vài trăm, vài triệu,… Quên đi!
Ngày nay tiền tỷ có khi vẫn… xoàng
Kẻ lườm nguýt, kẻ khinh thường
Tiền còm bà góa thật không đáng gì
Bằng ân nhân biết sao ghi?
Thôi thì cứ việc làm ngơ cho rồi!
Chúa Giêsu lặng nhìn thôi
Đứng lên, Ngài chợt mỉm cười, nói ngay:
“Bà Tư góa chẳng bằng ai
Cả đời nghèo khổ, miệt mài lao công
Dâng tiền rồi, trắng tay không
Tối nay ăn cháo đỡ lòng qua đêm
Bà dâng ít, bị lãng quên
Thế nhưng bà đã hiến dâng cả đời
Bà dâng sự sống kiếp người
Yêu mến Chúa Trời, yêu mến tha nhân
Âm thầm dâng chỉ vài ngàn
Bà dâng RẤT ÍT mà dâng RẤT NHIỀU”
Lạy Thiên Chúa, Đấng tối cao
Xin cho con biết thế nào đúng, sai
Không hề nịnh bất cứ ai
Công bình, cương trực,… một hai rạch ròi!
TRẦM THIÊN THU
(*) Theo Hy ngữ, lepton là số ít, lepta là số nhiều. HAI đồng kẽm có giá trị bằng MỘT quadrans, tương đương 1/4 đồng xu Rôma, đơn vị tiền tệ nhỏ nhất của đế quốc Rôma thời đó. Khi lưu hành ở Palestine, một lepton trị giá khoảng “sáu phút làm công” theo lương trung bình mỗi ngày.