Home / Lưu nháp / Suy niệm Tin mừng Lễ Vọng- Lễ Rạng Đông Giáng Sinh

Suy niệm Tin mừng Lễ Vọng- Lễ Rạng Đông Giáng Sinh

Đấng Ái Tử

(Lễ Vọng Giáng Sinh)

h2Giờ G đã điểm. Con Thiên Chúa sắp giáng sinh để ở với chúng ta. Ngài là Đấng Ái Tử, mệnh danh Đấng Emmanuel, và Ngài cũng chính là Vua Công Lý. Khoảng mong chờ chỉ còn một đoạn ngắn nữ thôi, như một cuộc thi ở đoạn chạy nước rút, nghĩ là tội nhân chúng ta sắp được giải thoát. Sự vui mừng cứ tăng dần: “Hồn tôi ơi, hãy chúc tụng Thiên Chúa, là Đức Vua cao cả” (Tb 13:16). Các bạn nghèo hèn hãy vui lên! (Tv 34:3; Tv 69:33).

Ngôn sứ Isaia đã không thể im hơi lặng tiếng, như ông bày tỏ: “Vì lòng mến Sion, tôi sẽ không nín lặng, vì lòng mến Giêrusalem, tôi nghỉ yên sao đành, tới ngày đức công chính xuất hiện tựa hừng đông, ơn cứu độ của thành rực lên như ngọn đuốc. Rồi muôn dân sẽ được chiêm ngưỡng đức công chính của ngươi, mọi đế vương sẽ được ngắm nhìn vinh quang ngươi tỏ rạng. Người ta sẽ gọi ngươi bằng tên mới, chính là tên miệng Đức Chúa đặt cho” (Is 62:1-2).

Tuyệt vời biết bao, vì mọi sự đều tỏ hiện rõ ràng đến từng chi tiết: “Ngươi sẽ là ngọc miện huy hoàng trong lòng bàn tay Đức Chúa, sẽ là mũ triều thiên vương giả Thiên Chúa ngươi cầm ở tay. Chẳng ai còn réo tên ngươi: ‘Đồ bị ruồng bỏ!’. Xứ sở ngươi hết bị tiếng là ‘phận bạc duyên đơn’. Nhưng ngươi được gọi là ‘ái khanh lòng Ta hỡi!’. Xứ sở ngươi nức tiếng là ‘duyên thắm chỉ hồng’. Vì ngươi sẽ được Đức Chúa đem lòng sủng ái, và Chúa lập hôn ước cùng xứ sở ngươi. Như tài trai sánh duyên cùng thục nữ, Đấng tác tạo ngươi sẽ cưới ngươi về. Như cô dâu là niềm vui cho chú rể, ngươi cũng là niềm vui cho Thiên Chúa ngươi thờ” (Is 62:3-5). Phàm ngôn không đủ từ ngữ để diễn tả niềm vui sướng đó, thậm chí có thể bật khóc vì quá đỗi hạnh phúc!

Từ ngàn xưa Thiên Chúa đã phán hứa: “Ta đã giao ước với người Ta tuyển chọn, đã thề cùng Đa-vít, nghĩa bộc Ta, rằng: dòng dõi ngươi, Ta thiết lập cho đến ngàn đời, ngai vàng ngươi, Ta xây dựng qua muôn thế hệ” (Tv 89:4-5). Vì thế, tác giả Thánh Vịnh vui sướng thân thưa: “Hạnh phúc thay dân nào biết ca ngợi tung hô; nhờ Thánh Nhan soi tỏ, họ tiến lên, lạy Chúa. Nhờ được nghe danh Ngài, họ suốt ngày hớn hở; bởi vì Ngài công chính, nên họ được hiên ngang” (Tv 89:16-17).

Hạnh phúc dâng trào, cuồn cuộn như thác đổ, vì chúng ta được phép cùng Đức Kitô thân thưa với Chúa Cha: “Ngài chính là Thân Phụ, là Thiên Chúa con thờ, là núi đá cho con được cứu độ!” (Tv 89:27). Chúng ta lại tiếp tục vui sướng nghe Thiên Chúa phán hứa: “Ta sẽ yêu thương Người đến muôn thuở và thành tín giữ giao ước với Người” (Tv 89:29). Quả thật, Đấng mà chúng ta sắp sửa được chào đón thật cao cả vô cùng, vì Ngài chính là Đấng nhiệm xuất từ Ngôi Nhất và Ngôi Ba, là Con Yêu Dấu của Đức Chúa Cha.

Một ngày nọ, khi giảng cho người Do-thái, ông Phaolô đứng dậy, giơ tay xin mọi người lưu ý, rồi nói: “Thiên Chúa của dân Ít-ra-en đã chọn cha ông chúng ta, đã làm cho dân này thành một dân lớn trong thời họ cư ngụ ở đất Ai-cập, và đã giơ cánh tay mạnh mẽ của Người mà đem họ ra khỏi đó” (Cv 13:17). Khi Đấng Thiên Sai đến, Ngài cũng sẽ hành động tương tự để cứu thoát chúng ta khỏi ách nô lệ và sự kìm kẹp của tội lỗi.

Sách Công Vụ cho biết: “Sau khi truất phế vua Sa-un, Người đã cho ông Đa-vít xuất hiện làm vua cai trị họ. Người đã làm chứng về ông rằng: Ta đã tìm được Đa-vít, con của Gie-sê, một người đẹp lòng Ta và sẽ thi hành mọi ý muốn của Ta. Từ dòng dõi vua này, theo lời hứa, Thiên Chúa đã đưa đến cho Ít-ra-en một Đấng Cứu Độ là Đức Giêsu” (Cv 13:22-23). Lời hứa đó sắp sửa nên trọn, chỉ ít thời gian nữa thôi, Mùa Vọng chấm dứt để bước vào Mùa Giáng Sinh hân hoan tưng bừng.

Mỗi giai đoạn lịch sử đều có một vị anh hùng giải phóng dân tộc. Thời Tân ước cũng vậy, chúng ta có một vị anh hùng đặc biệt nhất so với từ ngàn xưa tới tận thế, đó là chính Đức Giêsu Kitô, Ngôi Hai Thiên Chúa, đích thân ra tay cứu độ. Và để dọn đường cho Đức Giêsu, ông Gioan đã xuất hiện trước một thời gian để rao giảng kêu gọi toàn dân Ít-ra-en chịu phép rửa tỏ lòng sám hối. Khi sắp hoàn thành sứ mệnh, ông Gioan đã tuyên bố: “Tôi không phải là Đấng mà anh em tưởng đâu, nhưng kìa Đấng ấy đến sau tôi, và tôi không đáng cởi dép cho Người” (Cv 13:25).

Ngôn sứ Gioan là người vĩ đại nhất trong các ngôn sứ, sống khác người và làm nhiều việc kỳ lạ, đến nỗi người ta có thể tưởng là Đấng phải đến theo lời hứa của Thiên Chúa. Nhưng không phải, Gioan chưa là gì cả. Ôi chao!

Thánh Matthêu cho biết gốc tích Đức Giêsu Kitô thế này: Đức Maria, mẹ Người, đã thành hôn với Đức Giuse. Nhưng trước khi hai người về chung sống, Đức Maria đã có thai do quyền năng Chúa Thánh Thần. Đức Giuse, chồng Đức Maria, là người công chính và không muốn tố giác bà xã, nên mới định tâm bí mật bỏ đi xa. Nhưng khi Đức Giuse mới chỉ đang toan tính như vậy thôi thì sứ thần Chúa hiện đến báo mộng: “Này Giuse, con cháu Đa-vít, đừng ngại đón bà Maria vợ ông về, vì người con bà cưu mang là do quyền năng Chúa Thánh Thần. Bà sẽ sinh con trai và ông phải đặt tên cho con trẻ là Giêsu, vì chính Người sẽ cứu dân Người khỏi tội lỗi của họ” (Mt 1:20-21). Đúng là Thiên Chúa thấu suốt mọi sự (Sbn 28:9; 2 Mcb 7:35; 2 Mcb 9:5; 2 Mcb 12:22; 2 Mcb 15:2; G 28:27; Tv 139:2; 1 Cr 2:10) và thấu suốt cả tâm can (Cn 16:2; Cn 21:2; Kn 1:6; Kn 7:23; Gr 11:20; Gr 20:12; Cv 15:8; Rm 8:22).

Quả thật, tất cả sự việc này đã xảy ra chính xác, đó là để ứng nghiệm lời xưa kia Chúa phán qua miệng ngôn sứ: “Này đây, Trinh Nữ sẽ thụ thai và sinh hạ một con trai, người ta sẽ gọi tên con trẻ là Emmanuel, nghĩa là Thiên-Chúa-ở-cùng-chúng-ta” (Mt 1:23). Khi tỉnh giấc, Đức Giuse đã làm như sứ thần Chúa dạy, vừa an tâm vừa vui vẻ đón vợ về nhà. Khi Đức Maria sinh một con trai, Đức Giuse đặt tên cho con trẻ là Giêsu như Sứ thần đã căn dặn trước (Mt 1:24-25).

Thật hạnh phúc biết bao vì chúng ta sắp sửa đón rước chính Cứu Chúa đến ở với chúng ta. Tạ ơn Chúa! Nhưng vấn đề là chúng ta đã thực sự dọn sạch sẽ máng-cỏ-tâm-hồn của mình hay chưa mà thôi. Vì đó mới là điều quan trọng nhất trong Đêm Cực Thánh Giáng Sinh.

Lạy Thiên Chúa, xin giúp chúng con biết dọn sạch tâm hồn sạch mọi thứ bừa bộn để xứng đáng là nơi Con Chúa thực sự ngự vào. Chúng con cầu xin nhân danh Chúa Hài Đồng Giêsu, Đấng cứu độ chúng con. Amen.

TRẦM THIÊN THU

Tỏ Tường

(Lễ rạng đông Giáng Sinh)

Con Chúa làm người vì thương xót

Phàm nhân hạnh phúc đón Thánh Ân

h2Ngôn sứ Isaia cho biết: “Một hài nhi đã sinh ra cho chúng ta, một người con đã được ban cho chúng ta, hài nhi sẽ tiếp nhận quyền bính trên vai và thiên hạ sẽ gọi tên Người là Cố Vấn kỳ diệu” (Is 9:6). Một sự thật minh nhiên, một chân lý tỏ tường. Đã là sự thật thì không thể chối cãi, vì sự thật mãi mãi là sự thật, và chính sự thật sẽ giải thoát chúng ta (x. Ga 8:32).

Ngôn sứ Isaia vừa thông báo vừa mời gọi: “Đây là lời Đức Chúa loan truyền cho khắp cùng cõi đất: Hãy nói với thiếu nữ Sion: Kìa ơn cứu độ ngươi đang tới. Kìa phần thưởng của Người theo sát một bên, và thành tích đi ngay trước mặt” (Is 62:11). Tại sao chỉ nói với thiếu nữ Sion mà không nói với nam giới Sion? Thiết tưởng, nữ giới là phái yếu, thường bị áp bức, bị khinh miệt,… Và họ có thể đại diện cho những người hèn mọn, thấp cổ bé miệng, bị chà đạp nhân phẩm, bị tước đoạt nhân quyền, bị miệt thị nhân vị,… Họ cũng chính là chúng ta, những người bị tội lỗi đè đầu, bị thói hư tật xấu kiểm soát, bị xã hội ruồng bỏ.

Thực sự Đức Chúa đã đến hơn hai ngàn năm qua rồi. Lễ Giáng Sinh chỉ là kỷ niệm đại sự kiện Con Chúa làm người mà thôi. Vấn đề là chúng ta có để Chúa đến trong linh hồn chúng ta hằng ngày, mọi nơi và mọi lúc hay không. Nếu chúng ta “cho phép” Chúa vĩnh cư nơi hang-đá-tâm-hồn thì chúng ta sẽ được gọi là “dân thánh”, là “những người được Đức Chúa cứu chuộc”, được gọi là “cô gái đắt chồng”, là “thành không bị bỏ” (Is 62:12). Như vậy thì thật là đại phúc!

Và nếu được đại phúc đó thì vô cùng vui mừng. Tác giả Thánh Vịnh nói: “Chúa là Vua hiển trị, hỡi địa cầu, hãy nhảy mừng lên, vui đi nào, ngàn muôn hải đảo! Mây u ám bao phủ quanh Người, bệ ngai rồng là công minh chính trực. Ngọn lửa hồng mở lối tiên phong, đốt tiêu tan địch thù tứ phía. Ánh chớp của Người soi sáng thế gian, địa cầu trông thấy mà run sợ; núi tan chảy như sáp, khi diện kiến Thánh Nhan vị Chúa Tể hoàn cầu. Trời xanh tuyên bố Người là Đấng chính trực, hết mọi dân được thấy vinh quang Người” (Tv 97:1-6). Thiên Chúa có phong cách không hề giống phàm nhân, tất nhiên chúng ta không thể nào hiểu nổi, chỉ còn biết cúi đầu kính phục, thờ lạy và chúc tụng. Nói theo kiểu thời @ ngày nay thì đó là “trên cả tuyệt vời”!

Thiên Chúa công chính nên Ngài muốn mọi thứ cũng phải tỏ tường, nghiêm chỉnh, chính xác, trước sau như một. Và vì thế mà Ngài “bị động” theo kiểu “bất lực”. Thiên Chúa mà “bất lực” ư? Vâng, đúng vậy. Nhưng Ngài “bất lực” cái gì và tại sao? Ngài “bất lực” về sự dối trá, nhẫn tâm, thù hận, nản lòng, thất hứa,… Ngài “bất lực” trong những động thái ác độc vì Ngài là Đấng chí thiện, là sự thật và là sự sống (x. Ga 14:6). Ngài là Đấng Thánh nên Ngài cũng buộc chúng ta phải nên thánh: “Hãy nên hoàn thiện như Cha trên trời là Đấng hoàn thiện” (Mt 5:48). KHÔNG NÊN THÁNH là PHẢN BỘI CHÚA.

Lý do để chúng ta vui mừng rất tỏ tường: “Ánh sáng bừng lên chiếu rọi người công chính, niềm vui làm rạng rỡ kẻ lòng ngay. Trước nhan thánh Chúa, người công chính hãy vui mừng tưởng nhớ Thánh Danh mà dâng lời cảm tạ” (Tv 97:11-12).

Lý do vui mừng càng tỏ tường hơn theo “tầm nhìn” của Thánh Phaolô: “Thiên Chúa, Đấng cứu độ chúng ta, đã biểu lộ lòng nhân hậulòng yêu thương của Người đối với nhân loại. Không phải vì tự sức mình chúng ta đã làm nên những việc công chính, nhưng vì Người thương xót, nên Người đã cứu chúng ta nhờ phép rửa ban ơn Thánh Thần, để chúng ta được tái sinh và đổi mới” (Tt 3:4-5).

Niềm vui càng tăng lên theo cấp số nhân: “Thiên Chúa đã tuôn đổ đầy tràn ơn Thánh Thần xuống trên chúng ta, nhờ Đức Giêsu Kitô, Đấng cứu độ chúng ta. Như vậy, một khi nên công chính nhờ ân sủng của Đức Kitô, chúng ta được thừa hưởng sự sống đời đời, như chúng ta vẫn hy vọng” (Tt 3:6-7). Không còn biết nói gì hơn nữa vì niềm vui đó quá lớn, ngỡ như chỉ có trong mơ, nhưng đó lại là sự thật hiển nhiên. Đúng là đại phúc cho chúng ta!

Các mục đồng nghèo khổ và dốt nát nhưng lại hạnh phúc nhất: Những người đầu tiên được báo Tin Mừng và được trực tiếp diện kiến Chúa Hài Đồng. Họ là những nhân chứng sống động mà chúng ta phải noi gương.

Khi các thiên sứ từ biệt mấy người chăn chiên để về trời, những người này bảo nhau: “Nào chúng ta sang Belem, để xem sự việc đã xảy ra, như Chúa đã tỏ cho ta biết” (Lc 2:15). Thánh Luca cho biết là “họ liền hối hả ra đi”. Mau mắn hành động mà không chút đắn đo, suy tính. Lại một tấm gương sáng về việc “sống đạo” khiến chúng ta phải “giật mình” lắm!

Khi đế nơi phải đến, họ gặp Cô Maria và Chú Giuse, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. Thấy thế, họ không ngạc nhiên, và rồi họ không thể im lặng, gặp ai họ cũng liền tíu tít kể lại điều đã được nói với họ về Hài Nhi này. Khi nghe các người chăn chiên thuật chuyện, ai cũng ngạc nhiên vô cùng.

Riêng Cô Maria thì hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy, và suy đi nghĩ lại trong lòng (Lc 2:19). Phong cách Cô Maria thật “khác người”, đúng là một thục nữ nhu mì và ngoan hiền. Thánh sử Luca cho biết thêm: “Các người chăn chiên ra về, vừa đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe, đúng như đã được nói với họ” (Lc 2:20). Quả thật, mọi điều đã tỏ tường. Kế hoạch của Thiên Chúa thật là mầu nhiệm!

Lạy Thiên Chúa, xin giúp chúng con biết mau mắn hành động vì Danh Chúa và chứng tỏ lòng thương xót của Ngài, để bất kỳ ai gặp chúng con thì cũng gặp được chính Ngài, qua các động thái yêu thương chân thành nhất. Xin giúp chúng con biết noi gương Đức Maria và Đức Giuse là NÓI ÍT mà LÀM NHIỀU. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng cứu độ chúng con. Amen.

TRẦM THIÊN THU

 

 

Xem thêm

BaoLCTX0124

Tài Liệu Học Tập Lòng Chúa Thương Xót số 01/2024

  BaoLCTX01.2024