“Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi!”.
Những dòng này được tìm thấy trên tường của một nhà tù, “Tôi tin vào tình yêu cả khi không cảm nhận được nó. Tôi tin vào Chúa ngay cả khi Ngài im lặng!” – Billy Graham.
Kính thưa Anh Chị em,
“Ngay cả khi Ngài im lặng!”. Đó cũng là những gì câu chuyện Tin Mừng Chúa Nhật hôm nay tiết lộ: một loại hình đức tin tuyệt vời vào Chúa Giêsu. Đó là một đức tin ‘với những niềm riêng’ của nó phát xuất từ một phụ nữ ngoại giáo!
Làm sao đức tin của cô ấy được gọi là tuyệt vời? Đó là một đức tin mang theo những câu chuyện riêng của nó, thậm chí bị đánh dấu bằng những vết thương; và nó được đem đến Chúa Giêsu, xin Ngài chữa lành và mặc cho nó một ý nghĩa. Bạn và tôi đều có câu chuyện của mình và không phải lúc nào nó cũng “hay ho”, “thanh sạch”. Nhiều khi đó là một câu chuyện “khó kể” với nhiều nỗi đau, lắm bất hạnh và không ít tội lỗi.
Tôi phải làm gì ‘với những niềm riêng’ của mình? Giấu chúng? Không! Hãy mang chúng đến trước Chúa Giêsu, “Lạy Chúa, nếu Ngài muốn, Ngài có thể chữa con!”. Đây là điều mà người mẹ ngoại giáo đã nêu gương cho con người mọi thời, cô đã can đảm mang câu chuyện của mình đến trước Chúa Giêsu, và cô đã chạm đến sự dịu dàng của Ngài.
Thế nhưng, mọi chuyện không suôn sẻ như chúng ta nghĩ. Cô ấy đã trả một giá thật đắt. Tin Mừng nói, “Chúa Giêsu không đáp lại một lời!”. Thiên Chúa thường im lặng, đó là một sự thật! Ngạc nhiên hơn, sau can thiệp của các môn đệ, Ngài bảo, “Thầy chỉ được sai đến cùng các chiên lạc Israel!”. Ôi “Đấng Cứu Thế” chỉ đến với chiên lạc Israel? Chưa hết, những lời ‘muối mặt’ không tưởng, “Không nên lấy bánh của con cái mà vứt cho cún!”. Thật sốc! Nhưng rõ ràng, do sự quan phòng của Thiên Chúa, cô ấy được lôi kéo đến với Chúa Giêsu và Ngài đã ‘tương tác’ với sự lôi kéo này, không phải để thô lỗ, từ rãy, nhưng cho phép cô thể hiện một đức tin vốn còn ‘rất thiếu’ nơi nhiều người.
Cô ấy nói, “Thưa Ngài, đúng thế, nhưng lũ chó con cũng được ăn những mảnh vụn trên bàn chủ rơi xuống!”. Chúa Giêsu đầu hàng, “Này bà, lòng tin của bà mạnh thật! Bà muốn thế nào, sẽ được như vậy!”. Tuyệt vời! Như vậy, im lặng của Chúa Giêsu không nhất thiết là dấu hiệu của việc Ngài chẳng thiết tha gì đến cô, nhưng im lặng của Ngài là ‘một hành động mang tính thanh luyện’ nhằm mời gọi cô, mời gọi chúng ta biểu lộ đức tin của mình lên một cấp độ cao hơn, đầy đủ hơn và dĩ nhiên, mạnh mẽ hơn!
Anh Chị em,
“Lạy Ngài, xin cứu giúp tôi!”. Chúa Giêsu “muốn chúng ta tin ngay cả khi Ngài im lặng!”. Thiên Chúa không “tốn kém” gì khi ban ân huệ của Ngài! Nhiều hơn những gì Ngài ban nhưng không – Con Một Yêu Dấu! Nghĩ rằng chúng ta đang “làm phiền” Thiên Chúa khi chúng ta cầu nguyện là bạn và tôi đang cầu nguyện với một Thiên Chúa xa lạ và xa vời. Chẳng phải Chúa Giêsu bảo đảm rằng, nếu chúng ta cầu xin Chúa Cha bất cứ điều gì nhân danh Ngài, thì điều đó sẽ được ban cho sao? Những lời cầu xin ầm ĩ của người mẹ Canaan ít nhất không làm Chúa Giêsu bận tâm; phản ứng của Ngài khác hẳn phản ứng của chúng ta, của các môn đệ. Vậy hãy đến bên Ngài ‘với những niềm riêng’ của mình, những niềm riêng của nỗi đau, thất đoạt và cả những tội lỗi!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con bám víu vào những tổn thương trong quá khứ và mù quáng đánh mất niềm tin trước ‘phương pháp sư phạm thường là bí ẩn’ của Ngài!”, Amen.
Lm. Minh Anh, Tgp. Huế