Thượng đế muốn thay đổi vận mệnh của một gã ăn xin nên biến thành một lão già đến giúp gã. Thượng đế hỏi:
– Nếu ta cho cậu mười triệu, cậu sẽ dùng nó như thế nào?
Gã ăn xin đáp:
– Vậy thì tốt quá, tôi có thể mua một chiếc điện thoại!
Thượng đế không hiểu nên hỏi:
– Tại sao lại muốn mua điện thoại?
– Tôi có thể dùng điện thoại để liên lạc với các khu vực trong cùng một thành phố, nơi nào đông người, tôi có thể tới đó ăn xin.
Thượng đế rất thất vọng, lại hỏi:
– Nếu ta cho cậu một trăm triệu thì sao?
– Vậy thì tôi có thể mua một chiếc xe. Sau này, tôi ra ngoài ăn xin sẽ thuận tiện hơn, nơi xa đến mấy cũng có thể đến được.
Thượng đế cảm thấy rất buồn, rồi hỏi tiếp:
– Nếu ta cho cậu một trăm tỷ thì sao?
Kẻ ăn xin nghe xong, hai mắt sáng lên:
– Tốt quá, tôi có thể mua tất cả những khu vực phồn hoa nhất trong thành phố này.
Thượng đế cảm thấy vui mừng. Nhưng kẻ ăn xin láy thêm một câu:
– Lúc đó tôi sẽ đuổi hết những tên ăn mày khác ở lãnh địa của tôi, không để họ cướp miếng cơm của tôi nữa.
Thượng đế nghe xong, lẳng lặng bỏ đi!
+ SUY TƯ
Cuộc đời không thiếu cơ hội, cuộc đời cũng không bất công, mà chỉ vì người ta không tư duy đúng đắn. Chính cách suy nghĩ của chúng ta tạo nên định mệnh của chúng ta: CÁCH SUY NGHĨ dẫn tới HÀNH ĐỘNG, Hành Động dẫn tới THÓI QUEN, Thói Quen dẫn tới TÍNH CÁCH, Tính Cách dẫn tới SỐ PHẬN. Số Phận là Định Mệnh do chính mình tạo nên. Nói đến Số Phận hoặc Định Mệnh thì thường là buồn thảm lắm. Thế nên cần phải thay đổi cuộc đời bằng cách bắt đầu từ việc thay đổi cách suy nghĩ.
Nói về ác nhân, Thánh Gióp cho biết: “Mọi tai họa khủng khiếp nhất đe dọa những kho tàng nó thu tích được. Một ngọn lửa không ai thắp lên sẽ đốt nó, thiêu rụi hết những gì còn sót trong lều nó ở. Trời phơi bày tội ác nó phạm, đất nổi lên chống nó. Tài sản trong nhà nó tiêu tan và trôi đi hết cả ngày Thiên Chúa nổi trận lôi đình. Đó là phần Thiên Chúa dành cho đứa ác nhân, là số phận Thiên Chúa định cho nó” (G 20:26-29).
Ước gì mỗi Kitô hữu đều có thể nói được như Thánh Gióp thế này: “Tôi vững bước theo đường công chính, không rời bỏ, lòng tôi không xấu hổ thẹn thùng về bất cứ ngày nào trong đời tôi” (G 27:6).
Trầm Thiên Thu sưu tầm