Chỉ bằng mặt, chẳng bằng lòng
Miệng cười mà bụng tìm đường hại nhau
Tại sao? Bởi thiếu thương yêu
Giả vờ bằng mặt chứ đâu bằng lòng!
Đã đàng giả với người dưng
Nào ngờ thân thuộc cũng thường giả nhân
Bên ngoài tỏ vẻ ân cần
Bên trong mưu chước, ý thâm lọc lừa
Chói tai, lời thật khó nghe
Thuận ngôn nghịch nhĩ, chuyện xưa nay rồi
Chiều theo tự ái con người
Làm sao chấn chỉnh mà đòi thành nhân?
Người khôn biết sống cân bằng
Đời thường nhân thế, ai hoàn hảo đâu?
Chịu nghe, chịu sửa, chịu đau
Đó là hoàn thiện, làm điều Chúa khuyên (1)
Ai không nghe, khỏi phải phiền
Họ không muốn, hãy cứ quên cho rồi! (2)
TRẦM THIÊN THU
Đêm 19-4-2016
(1) Mt 5:48. (2) Mt 18:15-17.
DỌC ĐƯỜNG EMMAU
(Niệm khúc Lc 24:12-35)
Emmau một buổi chiều tà
Có hai môn đệ bước đi nặng sầu
Con đường thăm thẳm lo âu
Ngổn ngang trăm mối, nát nhàu tâm can
Hòng hôn buông xuống, tối dần
Hai ông sợ bởi xa xăm đường dài
Chợt người khách lạ hỏi ngay:
“Chuyện gì có thể cho tôi cùng bàn?”
Hai ông quá đỗi ngạc nhiên:
“Chắc ông là khách lạ thăm vùng này
Nên ông không biết không hay
Chuyện ở vùng này đã mấy ngày qua
Một người tên gọi Giêsu
Bị người ta giết rất là thảm thương”
Chúa liền nói với họ rằng:
“Các anh như vậy là không hiểu gì!
Chậm tin lời các tiên tri
Đấng Kitô phải ê chề khổ đau
Chịu nhiều nhục nhã, gian lao
Rồi sau đó mới được vào vinh quang”
Ba người đi tới gần làng
Hai ông nài ép khách cùng dừng chân
Khi Ngài cầm bánh tạ ơn
Hai ông tá hỏa, bội phần ngạc nhiên
Nhưng rồi Chúa biến mất liền
Hai ông trở lại Gia-liêm tức thì…
Cuộc đời cũng có lắm khi
Con không thấy được Chúa từ xung quanh
Trong luồng gió mát, trăng thanh
Khi mưa, nắng; giữa khúc quanh đời người
Trong nước mắt, giữa tiếng cười
Khi suy nghĩ, lúc bồi hồi sớm khuya
Trong câu hát, giữa lời thơ
Thành công, thất bại, hoặc là tang thương
Dẫu đời tám hướng, mười phương
Vẫn luôn có Chúa yêu thương đồng hành
TRẦM THIÊN THU
LỬA
Lửa mềm như khói, như sương
Loãng như nước, nóng như cơn nắng hè
Nhưng mà Lửa rất diệu kỳ
Vừa mềm vừa loãng vậy mà vô song
Chỉ là chút Lửa bình thường
Bất chợt cháy bùng, không dập nổi đâu!
Lửa như nguồn sáng thương yêu
Càng chia sẻ Lửa càng nhiều tỏa lan
Lửa là Thiên Chúa Thánh Thần
Khơi nguồn “Kính Chúa – Ái Nhân” đêm ngày (1)
Thế gian được thắp rồi đây
Chúa Giêsu muốn Lửa này cháy lên (2)
Lòng con xin Chúa nhóm lên
Lửa Tình Thương Xót triền miên nóng bừng
Đốt con mãi mãi không ngừng
Đốt tha nhân mãi mãi cùng cháy lên
TRẦM THIÊN THU
(1) Cv 2:1-4. (2) Lc 12:49.
NỢ
(Niệm khúc Rm 13:8-10)
Đừng ai mắc nợ gì nhau
Ngoại trừ món nợ thương yêu nhau hoài
Yêu là giữ trọn luật rồi
Nợ Yêu phải trả suốt đời chúng ta
Nợ này không bán, không mua
Không vay cũng trả, phải cho, không đòi
Giêsu – Con Đức Chúa Trời
Đã tặng ta rồi, nợ đó còn nguyên
Suốt đời một kiếp phàm nhân
Ai cũng đồng lần nợ xót thương nhau!
TRẦM THIÊN THU
Saigon, 15-4-2016
TRÊN ĐƯỜNG VỀ QUÊ
Em-mau ngả bóng chiều tà
Hai môn đệ thả bước xa về làng
Còn đâu hy vọng huy hoàng
Về quê mà cắm câu thường vậy thôi
Giờ đây Thầy đã chết rồi
Người ta truy nã thì toi đời mình
Có người “khách lạ” bước nhanh
Hỏi xem cho rõ sự tình ra sao
Ba người trò chuyện trước sau
Chuyện Giêsu chịu chết treo Thập hình
Chiều dần chạm tối thình lình
Mời “khách” cùng mình ở lại đêm nay
Cũng cầm chiếc bánh trên tay
“Khách” làm như Chúa làm ngày Thứ Năm
Hai ông mắt trợn mắt tròn
Thầy đây mà lại chẳng nhìn nhận ra
Bỗng dững chẳng thấy Chúa mô
Gãi đầu, bóp trán, hai trò nhìn nhau
Vội vàng ai cũng bước mau
Phải tìm các bạn, ở đâu cũng tìm
Trách mình đầu óc tối tăm
Gặp Thầy mà lại cứ lầm người ta
Lạy Giêsu, Đấng Phục Sinh
Xin thương mở mắt đức tin sáng ngời
Cho con nhận biết mọi người
Chính là Chúa đó chứ ai đâu nào
Để con sống trọn thương yêu
Sẻ chia như tấm bánh trao cho người
Khát mong về tới Quê Trời
Cùng đích cuộc đời sau chuyến trần gian
TRẦM THIÊN THU