NHÂN HẬU
Chúa Giêsu dùng hình ảnh người mục tử tìm chiên, để gửi gắm tình yêu tốt lành của một Thiên Chúa gần gũi, quan tâm, hy sinh và liên đới với con người. Tin Mừng ngày lễ kính Thánh Tâm Chúa Giêsu hôm nay, mời gọi chúng ta chiêm ngắm Đấng nhân hậu tìm chiên lạc trong tình trạng cứu vớt để yêu thương và tha thứ.
- Nhân hậu tìm kiếm chiên lạc
Đức Chúa yêu thương dân tuyển chọn như mục tử thương yêu đàn chiên. Bài đọc thứ nhất sách ngôn sứ Êzekien đã phác họa: tình thương Mục Tử chăm sóc từng con chiên trên đồng cỏ xanh tươi. Trong thư Rôma thánh Phaolô diễn tả: Thiên Chúa đón nhận chúng ta ngay khi chúng ta còn là tội nhân. Diễn từ Tin Mừng hôm nay ghi lại: dụ ngôn con chiên lạc là một trong ba dụ ngôn nói đến lòng thương xót của Thiên Chúa. Người Mục Tử liều lĩnh bỏ chín mươi chín con nơi đồng vắng để lên đường tìm một con. Và việc mừng rỡ khi tìm thấy không phải mừng vì số 100 lại tròn đầy, mà là cho con chiên lạc kia lại được nhập bầy. Số 1= 99 thật kỳ lạ. Thiên Chúa vui mừng khi một tội nhân hối cải. Thánh Augustinô giải thích: “Cuộc sống con người là sự xung đột giữa hai tình yêu: yêu Chúa đến độ khinh mình, hoặc yêu mình đến coi rẻ Thiên Chúa”. Con người vốn mang tính mòng dòn của con chiên dễ đi lạc. Thiên Chúa nhẫn nại đi tìm và dắt chúng ta ra khỏi tính hư mất để yêu thương và tha thứ.
- Nhân hậu yêu thương tha thứ
Chúa Giêsu luôn yêu thương những người lạc hướng. Một khi chiên tự tách khỏi đàn nó cũng tách luôn tình thương mục tử dành cho nó. Hai cha con đi trên chiếc xe. Tới bìa rừng có nhiều bụi dâu chín mọng cậu bé thích thú xin với cha: “Thưa cha, cha dừng lại để con hái ít dâu”. Người cha đang vội, nhưng ông không nỡ từ chối lời xin của con. Ông dừng xe lại, cậu nhảy xuống hái dâu. Sau một lúc, người cha giục cậu bé lên xe. Nhưng cậu say mê hái dâu. Người cha la to: “Chúng ta phải đi thôi, kẻo trễ mất. Cậu bé cứ tiếp tục hái dâu. Người cha thương con và không thể để lại đứa con ở đó. Đàng khác ông còn có việc của ông. Sau cùng ông nói lớn: “Con có thể tiếp tục hái dâu. Nhưng con phải cẩn thận tìm được cha, cha bắt đầu đi chậm chậm theo đường và thỉnh thoảng con hãy gọi cha và cha sẽ trả lời con. Bao lâu con còn nghe tiếng cha trả lời, con biết cha còn đang ở gần con. Khi con không nghe tiếng Cha nữa, thì con biết rằng: con đã bị lạc rồi! Lúc đó con hãy chạy thật nhanh để tìm được Cha”. Khi đời sống đạo của người kitô hữu của chúng ta bị mất phương hướng hay lạc định hướng, chúng ta làm gì để lắng nghe tiếng Chúa và tìm lại hướng đi có Chúa? Amen.
LM Giuse Nguyễn Đức Trí