MỘT TRUNG TÂM, MỘT KHUÔN MẶT
“Chúa Giêsu gọi nhóm Mười Hai lại và bắt đầu sai đi”.
Một nhóm du khách Công Giáo thăm Trung Đông, họ tìm thăm một nhà ẩn tu đạo hạnh nổi tiếng. Đến nơi, họ phát hiện ông sống trong một túp lều đơn sơ. Tất cả những gì bên trong là một chiếc giường thô sơ, một chiếc ghế, một cái bàn và một chiếc lò cũ kỹ. Họ đã sốc khi thấy vị ẩn tu có ít tài sản đến mức nào. Một số buột miệng hỏi, “Ồ, đồ đạc của ngài đâu?”. Vị ẩn sĩ hỏi lại họ, “Đồ đạc của các bạn đâu?”. Họ lắp bắp, “Tất nhiên là ở nhà. Chúng tôi đang đi du lịch!”; “Tôi cũng vậy!”.
Kính thưa Anh Chị em,
“Tôi cũng vậy!”. Vị ẩn sĩ đang sống nguyên tắc căn bản của Tin Mừng: Kitô hữu phải tập trung tình cảm của mình vào Chúa Kitô, chứ không vào những điều tạm bợ trên trần gian này. Lời Chúa Chúa Nhật hôm nay chỉ ra phong cách của người truyền giáo vốn có thể tóm tắt ở hai điểm: sứ mệnh truyền giáo ‘có một trung tâm’, có ‘một khuôn mặt’.
Trước hết, người môn đệ có một trung tâm để quy chiếu là Chúa Giêsu. Trình thuật chỉ ra điều này bằng cách sử dụng một loạt các động từ mà “Chúa Giêsu” làm chủ ngữ: “Ngài gọi nhóm Mười Hai, sai đi”; “Ngài ban quyền” và “Ngài chỉ thị”. Ngài chủ động tất cả để việc ra đi của nhóm Mười Hai hầu như phải toả ra từ ‘một trung tâm’. Điều này chứng tỏ rằng, các tông đồ ‘không có gì’ để công bố, cũng ‘không có khả năng’ để công bố; đúng hơn, họ nói và hành động như những “sứ giả” của chính Ngài.
‘Trung tâm’ này áp dụng không chỉ cho các Linh mục mà còn cho tất cả những ai đã được rửa tội để làm chứng cho Tin Mừng trong nhiều lĩnh vực. Thật vậy, sứ mệnh này chỉ đích thực khi có ‘một trung tâm’ không thay đổi của nó là Chúa Giêsu; vì lẽ, đó không phải là sáng kiến của các cá nhân hay cộng đoàn và thậm chí, của các sự kiện tụ họp lớn. Đó là sứ mệnh của Giáo Hội vốn không thể tách rời khỏi Chúa của mình. Vì thế, không Kitô hữu nào “tự rao giảng”, mà chỉ được sai đi bởi Giáo Hội trong Chúa Kitô.
“Đồ đạc của các bạn đâu?”. Thứ đến, phong cách của người truyền giáo còn có ‘một khuôn mặt’: nghèo khó! Trang bị của Chúa Giêsu chỉ đáp ứng tối thiểu những gì họ cần, “Chỉ trừ cây gậy!”; “Được đi dép, nhưng không được mặc hai áo!”. Ngài không muốn chúng ta dựa vào những nỗ lực cá nhân, những công nghệ tiên tiến hay yếu tố nào khác để bảo đảm an toàn hoặc thành công. Ngài là ‘nguồn mọi thành công’ và chỉ có Ngài mới mang lại sự an toàn thực sự trong cuộc đời mỗi người. Ngài bảo các tông đồ đừng mang theo gì trong hành trình rao giảng của mình, ‘ngoại trừ Ngài!’.
Anh Chị em,
“Đồ đạc của các bạn đâu?”. Chúa Giêsu muốn các môn đệ của Ngài tự do và không bị cản trở, cũng không vướng bận với bất cứ thứ gì, với bất cứ ai; một chỉ quy về trung tâm – chính Ngài – và tín thác vào tình yêu quan phòng của Đấng sai họ đi, cũng là Đấng củng cố họ bởi Lời của Ngài mà họ loan báo. Trong cuộc sống, chúng ta không thường gặp những đám đông dễ tiếp thu, cởi mở và háo hức muốn nghe về Chúa Kitô. Thành công hay thất bại, chúng ta hãy tin tưởng vào Ngài và nhớ rằng, bạn và tôi được kêu gọi trung thành, không nhất thiết phải thành công theo quan điểm con người.
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, đừng để con lệch tâm khi không còn lấy Chúa làm trung tâm; đừng để con mang theo gì trong hành trình rao giảng, ngoại trừ một mình Ngài!”, Amen.
(Lm. Minh Anh, Tgp. Huế)