Home / Suy Niệm Lời Chúa / Suy niệm Tin mừng Chúa nhật Phục sinh, năm C, của LM Giuse Đỗ Văn Thụy

Suy niệm Tin mừng Chúa nhật Phục sinh, năm C, của LM Giuse Đỗ Văn Thụy

CN PS 

NGƯỜI KHÁCH LẠ TRÊN ĐƯỜNG EMMMAUS

(Lc 24,13-35)

4-20-2019 8-11-38 PMQua bài Tin Mừng, Thánh Luca cho biết hai môn đệ này không thuộc nhóm các tông đồ. Ông Clêôpát được nêu đích danh (câu 18), còn môn đệ kia thì không. Họ nhận được tin tức do các phụ nữ thuật lại (câu 22), và hình như họ cũng thường được nghe Đức Giêsu tiên báo, sau “ba ngày” sẽ có một điều gì đó xảy ra (câu 21) nhưng xem ra họ đã mất hy vọng (câu 21) và quyết định đi về Emmaus. Việc họ dứt khoát không chịu ở lại Giêrusalem một ngày nào nữa cho thấy họ không hiểu và cũng chưa tin vào lời Đức Giêsu đã tiên báo (18,33-34) về cuộc phục sinh của Người. Câu chuyện trên đường Emmaus diễn tả tình yêu vô bờ bến mà Đức Giêsu đã dành cho các môn đệ. Các môn đệ đã bỏ mặc Đức Giêsu suốt ba ngày qua, nhưng rồi “chính Đức Giêsu đã tiến đến gần” giữa sự sợ hãi, ngờ vực và bối rối của họ. Bất chấp tất cả, Đức Giêsu vẫn tiếp tục hiện diện với những người mà Ngài đã chết vì họ.

Thánh Luca đã ghi lại “đang lúc họ trò chuyện và bàn tán, thì chính Đức Giêsu tiến đến gần và cùng đi với họ” (Lc 24,15). Đức Giêsu không chỉ đến gần, mà “cùng đi với họ”. Điều này cho thấy Đức Giêsu không chỉ hiện diện với các môn đệ trước cuộc tử nạn, mà còn hiện diện với họ cả sau cuộc tử nạn nữa. Đức Giêsu không bỏ mặc những ai cần đến Người. Hôm qua cũng như hôm nay và cho đến muôn đời, Đức Giêsu vẫn luôn đến gần và cùng đi với những ai cần Người nâng đỡ.

Một câu chuyện mà chúng ta đã nghe rất nhiều lần: “khi thành công, hạnh phúc, vui sướng… anh thấy có bốn dấu chân trên cát. Đó là hai dấu chân của anh và hai dấu chân của Chúa. Thiên Chúa đồng hành để chia sẻ niềm vui với anh.
– Khi anh thất bại, đau khổ, buồn sầu…anh chỉ thấy có hai dấu chân trên cát. Và anh nghĩ đó là hai dấu chân của mình. Thiên Chúa đã bỏ rơi khi anh thất bại. Thiên Chúa đã vắng bóng khi anh đau khổ.
Sau đó, anh thắc mắc với Chúa: “khi con thành công, hạnh phúc…Chúa lại đồng hành với con, đi với con…nhưng khi con thất bại, đau khổ…những lúc con cần Chúa thì Chúa lại bỏ rơi con. Tại sao Chúa lại đối xử với con như thế?”
Chúa Giêsu trả lời: “khi con vui thì Ta đi bên cạnh con, đi với con, song hành cùng con. Còn khi con buồn, đau khổ, thất vọng thì Ta đã vác con trên vai, cho nên dấu chân trên cát là của Ta chứ không phải của con”.

Câu chuyện thật ấn tượng: quả vậy, Thiên Chúa luôn đồng hành với con người trên mọi nẻo đường. Ngài không bao giờ bỏ rơi con người. Khi con người gặp đau khổ và thất vọng, Ngài an ủi, đỡ nâng, ban thêm sức mạnh và tình yêu.

Câu chuyện “người khách lạ trên đường Emmaus” nhắc nhở chúng ta điều này: coi chừng chính chúng ta cũng không nhận ra Đức Giêsu nơi những người chung quanh chúng ta.
Chúng ta sống với những người chung quanh, mà không bao giờ hoặc rất ít khi ta nhận ra Thiên Chúa hay Đức Giêsu ở nơi họ. Dường như đối với ta, Thiên Chúa hay Đức Giêsu là người ở đâu đâu, ở trên trời, ở trong nhà tạm của nhà thờ, hoặc ở khắp nơi một cách thiêng liêng. Ngài có vẻ là một thực tại rất trừu tượng, nếu có cụ thể thì chỉ là những ảnh vẽ, những bức tượng bất động, vô hồn.  Và tình yêu của chúng ta đối với Ngài cũng rất trừu tượng, chỉ được thể hiện bằng sự hướng thiện, bằng việc năng cầu nguyện, năng tham dự và lãnh nhận các bí tích. Nhưng bài Tin Mừng hôm nay nhắc lại cho chúng ta một chân lý hết sức quan trọng: Thiên Chúa hay Đức Giêsu có thể chính là người bộ hành mà mình ngỡ là rất xa lạ. Nghĩa là Ngài có thể mặc lấy những bộ mặt khác nhau, hình dáng khác nhau, với những tính tình khác nhau, tư cách điệu bộ khác nhau nơi những người ta gặp trên đời, nơi những người sống chung quanh ta. Và tình yêu của chúng ta – nếu có – đối với Ngài thì phải được thể hiện cụ thể nơi những con người cụ thể ấy, chứ không phải một cách trừu tượng.

Có thể nói: muốn yêu mến Thiên Chúa, thì cách tốt nhất, cụ thể nhất và chắc chắn nhất là yêu những người chung quanh ta, và bất kỳ người nào ta gặp trong cuộc đời. Và cũng có thể nói một cách chắc chắn: nếu ta không yêu những người ấy, thì ta không thật sự yêu Đức Giêsu hay yêu Thiên Chúa. Nếu ta tưởng rằng mình yêu Thiên Chúa, yêu Đức Giêsu bằng cách này hay cách khác, nhưng ta không hề yêu Ngài nơi những con người cụ thể chung quanh ta, thì tình yêu ấy chắc chắn chỉ là một ảo tưởng. Rất có thể ta đang yêu chính bản thân mình một cách ích kỷ, nhưng sự ích kỷ ấy lại mặc lấy một hình thức khôn khéo là yêu Thiên Chúa hay Đức Giêsu một cách trừu tượng.

Thánh Gioan viết: “nếu ai nói: “tôi yêu mến Thiên Chúa” mà lại ghét anh em mình, người ấy là kẻ nói dối; vì ai không yêu thương người anh em mà họ trông thấy, thì không thể yêu mến Thiên Chúa mà họ không trông thấy” (1Ga 4,20).

Tóm lại, bài Tin Mừng hôm nay nhắc nhở chúng ta chân lý quan trọng này: tha nhân chính là hình ảnh, hay một cách nào đó, là hiện thân của Thiên Chúa hay Đức Giêsu. Thiên Chúa hay Đức Giêsu đang ở giữa chúng ta, ở với chúng ta qua những người chung quanh chúng ta.
Lạy Chúa, bài Tin Mừng hôm nay thật là tuyệt vời, nó cho con thấy và nhắc lại cho con một chân lý kỳ diệu: những người gần gũi với con, sống chung quanh con một cách nào đó là hiện thân của Chúa, nếu con yêu mến Chúa tất nhiên phải yêu những người ấy. Và chỉ khi con yêu thương họ, con mới chứng tỏ được rằng con thật sự yêu mến Chúa. Lạy Chúa,  xin giúp chúng con tâm niệm và thực hiện điều Chúa dạy trong bài Tin Mừng hôm nay. Amen .

LM Giuse Đỗ Văn Thụy

Xem thêm

Lc 2, 1-14

SUY NIỆM TIN MỪNG LỄ ĐÊM GIÁNG SINH, CỦA LM ANTÔN NGUYỄN VĂN ĐỘ

Cửa Thánh mở – Niềm vui Chúa ra đời SUY NIỆM ĐÊM GIÁNG SINH (Lc …