Home / Chia Sẻ / NHỜ ĐỨC TIN

NHỜ ĐỨC TIN

Khổ Lụy Phàm Nhân mang Bệnh Tật
Yêu Thương Đức Chúa Tặng Hồng Ân

unnamedLà con người, ai cũng bị bệnh, dù nhẹ hay nặng, cả thể bệnh và tâm bệnh, vì thế ai cũng muốn được chữa lành. Muốn vậy thì phải thành tâm tín nguyện ơn chữa lành, bởi vì tất cả đều tùy thuộc Thiên Chúa: “Lành dữ, sống chết, giàu nghèo, tất cả đều do Đức Chúa.” (Hc 11:14) Thật vậy, bởi vì Ngài là “Đấng cầm quyền sinh tử, đẩy xuống âm phủ rồi lại kéo lên.” (1 Sm 2:6; Kn 16:13)

Tuy nhiên, Thiên Chúa là tình yêu và chỉ làm điều tốt lành. Trong ba năm Ngài thi hành sứ vụ công khai, Chúa Giêsu đã chữa lành rất nhiều người: Chữa nhạc mẫu của Simôn Phêrô, (Mt 8:14-15; Mc 1:29-31; Lc 4:38-39) chữa hai người bị quỷ ám, lũ quỷ xin được nhập vào bầy heo, rồi cả bầy heo lao xuống biển chết đuối hết, (Mt 8:29-34; Mc 5:1-20; Lc 8:26-39) chữa nhiều kẻ ốm đau mắc đủ thứ bệnh tật và trừ nhiều quỷ, (Mt 8:16-17; Mc 1:32-34; Lc 4:40-41) chữa lành người bại liệt, (Mt 9:1-8; Mc 2:1-12; Lc 5:17-26) chữa “bệnh chết” cho Ladarô (Ga 11:1-44) và con trai bà góa ở Nain, (Lc 7:11-17) chữa người đàn bà bị băng huyết và phục sinh con gái của thủ lãnh Giaia, (Mt 9:18-26; Mc 5:21-43; Lc 8:40-56) chữa hai người mù, (Mt 9:27-31) chữa người câm bị quỷ ám, (Mt 9:32-34) chữa con gái bị quỷ ám của người đàn bà Canaan, (Mt 15:21-28; Mc 7:24-30) chữa nhiều bệnh nhân tại ven Biển Hồ Galilê, (Mt 15:29-31)… và rồi ngay trước lúc bị bắt, Ngài còn chữa lành tai cho tên đầy tớ của thầy thượng tế, (Mt 26: 47-55; Mc 14:43-49; Lc 22:47-51; Ga 18:3-11) cuối cùng là làm sáng mắt Longinus – kẻ đã cầm lưỡi giáo đâm thâu trái tim Chúa Giêsu sau khi Ngài đã trút hơi thở. (Ga 19:34)

Đời người có vô số nỗi khổ – khổ đủ kiểu và đủ mức, trong bốn lĩnh vực: Sinh, Lão, Bệnh, Tử. Trong đó, cái khổ vì bệnh là thứ dai dẳng nhất, nhiều người mắc bệnh mà tán gia bại sản cũng chẳng khỏi. Thể bệnh thì khổ rõ ràng rồi, nhưng có cái khổ còn dữ dội và nguy hiểm hơn: bệnh tâm lý (tâm bệnh) và bệnh tâm linh.

Vì mắc bệnh tật nên mới cần được chữa trị, còn có “lành” hay không lại là chuyện khác. Về thể bệnh, chúng ta cần sự hỗ trợ của các y bác sĩ và dược sĩ; về tâm bệnh, chúng ta cần Đại Lương Y Giêsu. Các lương y phải như từ mẫu để chứng tỏ Ý Chúa thể hiện qua họ, chứ chính họ không thể chữa lành, vì Kinh Thánh xác định: “Không phải lá cây, chẳng phải thuốc đắp đã chữa họ lành, nhưng CHÍNH LỜI NGÀI CHỮA LÀNH TẤT CẢ.” (Kn 16:12)

Trình thuật Mc 5:21-43 (≈ Mt 9:18-26; Lc 8:40-56) cho chúng ta biết Chúa Giêsu chữa lành hai con người, một lớn và một nhỏ. Khi Chúa Giêsu vừa từ thuyền lên bờ Biển Hồ, một đám người rất đông liền tụ lại quanh Ngài. Lúc đó, có một ông trưởng hội đường tên là Giaia tới sụp xuống dưới chân Ngài và khẩn khoản nài xin Ngài đến đặt tay cứu sống con gái nhỏ của ông, vì nó gần chết.

Khi Ngài theo ông về nhà ông, một đám rất đông kéo theo và chen lấn Ngài. Trong đám đông đó có một bà bị băng huyết đã 12 năm, bao phen khổ sở vì chạy thầy chạy thuốc đã nhiều đến tán gia bại sản mà vẫn tiền mất tật mang, lại còn thêm nặng là khác. Đã nghe nói về Con Người kỳ lạ Giêsu, bà cố lách qua đám đông để đến phía sau và sờ vào áo Ngài. Bà tin rằng chỉ cần sờ vào áo Ngài thôi thì bà sẽ khỏi bệnh. Quả thật, vừa chạm vào áo Ngài thì máu trong bà liền cầm lại, bà biết mình đã khỏi bệnh.

Cảm thấy một năng lực nơi mình phát ra, Chúa Giêsu liền quay lại giữa đám đông mà hỏi xem ai đã sờ vào áo Ngài. Các môn đệ ngạc nhiên vì không thể biết được ai đã sờ vào Ngài khi đám đông chen lấn như thế. Ngài biết nên Ngài ngó quanh và nhìn người phụ nữ đã làm điều đó. Bà biết điều gì đã xảy ra. Bà đến phủ phục trước mặt Ngài và thú nhận. Ngài ôn tồn: “Này bà, LÒNG TIN của bà đã CỨU CHỮA bà. Bà hãy về bình an và khỏi hẳn bệnh.”

Ngay khi Chúa Giêsu còn đang nói với bà như vậy, có mấy người từ nhà ông trưởng hội đường đến cho biết con gái ông chết rồi, đừng làm phiền Thầy nữa. Chúa Giêsu nghe liền bảo ông trưởng hội đường: “Ông ĐỪNG SỢ, chỉ cần TIN thôi!” Rồi Ngài không cho ai đi theo mình, trừ Phêrô, Giacôbê và Gioan. Đến nhà ông trưởng hội đường, Chúa Giêsu thấy phường kèn inh ỏi, tiếng khóc thảm thiết, Ngài nói: “Sao lại náo động và khóc lóc như vậy? Đứa bé có chết đâu, nó ngủ đấy!” Họ chế nhạo Ngài. Chẳng biết gì mà chảnh. Đúng là người trần, mắt thịt!

Chúa Giêsu bắt họ ra ngoài hết, rồi dẫn cha mẹ đứa trẻ và những kẻ cùng đi vào nơi con bé đang nằm. Ngài cầm tay nó và nói: “Talitha Kum.” (Ταλιθά κούμ[ι]) – Bé ơi, bé trỗi dậy đi! (talitha là “con bé” hoặc “bé gái.”) Lập tức con bé đứng dậy và đi lại được, vì nó đã 12 tuổi. Ai nấy kinh ngạc sững sờ, nhưng Ngài nghiêm cấm họ không được để một ai biết việc ấy, và bảo họ cho con bé ăn. Tiếng khóc thành tiếng cười, nỗi buồn hóa niềm vui.

Chúa Giêsu chữa lành thể bệnh, nhưng Ngài muốn chúng ta quan tâm hơn đến tâm bệnh, và quan tâm lẫn nhau nữa. Được yêu thương thì phải biết yêu thương, được chữa lành thì cũng phải biết chữa lành: “Hãy bỏ qua điều sai trái cho kẻ khác thì khi bạn cầu khẩn, tội lỗi bạn sẽ được tha. Người với người cứ nuôi lòng hờn giận, thế mà lại xin Đức Chúa chữa lành! Nó chẳng biết thương người đồng loại, mà lại dám xin tha tội cho mình! Nó chỉ là người phàm mà để tâm thù hận thì ai sẽ xin tha tội cho nó? HÃY NHỚ ĐẾN NGÀY TẬN SỐ MÀ CHẤM DỨT HẬN THÙ, nhớ mình sẽ PHẢI HAO MÒN và PHẢI CHẾT mà TRUNG THÀNH giữ các điều răn.” (Hc 28:2-6)

Làm sao có thể được chữa lành? Phải chữa lành lẫn nhau bằng cách noi gương Thánh Vịnh gia cầu nguyện: “Lạy Chúa, xin đoái thương, này con đang kiệt sức, chữa lành cho, vì gân cốt rã rời. Xin thương xót và chữa lành con, quả thật con đắc tội với Ngài.” (Tv 41:5 & Tv 6:3) Và mãi cho tới tận thế, còn biết bao trường hợp được Thiên Chúa chữa lành… Cụ thể là rất nhiều trường hợp thể bệnh được chữa lành tại Lộ Đức.

Thời Cựu Ước, dân Israel bị rắn độc hoành hành, Thiên Chúa bảo ông Môsê làm một con rắn đồng để “hễ ai bị rắn cắn mà nhìn lên con rắn đồng thì được sống.” (Ds 21:9) Thời Tân Ước, Chúa Giêsu đi tới đâu cũng được người ta tìm đến, họ “tìm cách sờ vào Ngài, vì từ nơi Ngài phát ra một năng lực chữa lành hết mọi người.” (Lc 6:19) Và Ngài xác định: “Phần tôi, một khi được giương cao lên khỏi mặt đất, tôi sẽ kéo mọi người lên với tôi.” (Ga 12:32) Ai tin Chúa Giêsu là Con Thiên Chúa làm người để cứu độ nhân gian thì sẽ được “chữa lành.”

Người ta thường nói: “Chỉ sợ trời hại, chứ không sợ người ta hại.” Thật vậy, Thiên Chúa đã xác nhận: “Ta cầm quyền sinh tử, Ta đánh phạt, rồi Ta lại chữa lành, KHÔNG AI CỨU KHỎI TAY TA ĐƯỢC.” (Đnl 32:39) Trốn trời không khỏi nắng. Phàm nhân chỉ là thụ tạo, không thể “qua mặt” Thiên Chúa. Ngoan thì được thương, ương thì bị phạt! Kinh Thánh nói: “Người phàm có thể dùng mưu gian mà giết chết, nhưng sinh khí đã ra đi, hắn không sao đưa về; linh hồn mà âm phủ đã nhận, hắn không tài nào giải thoát.” (Kn 16:14) Hết đường vĩnh viễn!

Càng ngày càng nhiều người bị ung thư, đủ loại, bất cứ độ tuổi nào cũng có thể phải đối mặt với “cái chết được báo trước” này. Thông tin cho biết rằng có bệnh viện một ngày nhận tới cả ngàn bệnh nhân ung thư. Không phải ngày nay mới có bệnh ung thư, mà thời Cựu Ước cũng đã có đủ chứng bệnh rồi: “Đức Chúa sẽ làm cho anh em bị ung nhọt Ai Cập, bị u bướu, ghẻ lở, ngứa ngáy, mà không thể chữa khỏi. Đức Chúa sẽ làm cho anh em bị điên khùng, mù lòa, loạn trí. Anh em sẽ mò mẫm giữa trưa, như người mù mò mẫm trong bóng tối, và sẽ không thấy đường mà đi. Đức Chúa sẽ làm cho anh em bị ung độc không thể chữa lành ở đầu gối và ở đùi, từ bàn chân cho tới đỉnh đầu.” (Đnl 28:27-29, 35)

Bởi vì Nguyên Tổ bất tuân lệnh Chúa nên con cháu bị “di truyền,” chứng “ung thư” này “di căn” tới tận thế. Khốn thay! Và cũng đáng sợ thay, vì loài người có “máu” nổi loạn, lúc nào cũng chỉ rình cơ hội để bất tuân, phản trắc, bạo động. Thế nhưng Thiên Chúa vẫn giàu lòng thương xót, Ngài “tội nghiệp” chúng ta lắm, Ngài “đánh” vì yêu thương chứ không vì ghét bỏ. Chúng ta đau một thì Ngài thương mười: “Người gây thương tích, cũng chính Người băng bó, đánh bầm dập xong, lại ra tay chữa lành.” (G 5:18)

Trong “tứ khổ” của phàm nhân, cái “đệ tứ khổ” (chết – tử) là cái khổ lớn nhất và đáng sợ nhất. Tự tạo. Tự chuốc. Nhân loại phải chịu đau khổ vì di truyền chứng “ung thư tội lỗi.” Kinh Thánh cho biết rõ: “Thiên Chúa không làm ra cái chết, chẳng vui gì khi sinh mạng tiêu vong.” (Kn 1:13) Lý do đơn giản và minh nhiên: “Vì Ngài đã sáng tạo muôn loài cho chúng hiện hữu, mọi loài thọ tạo trên thế giới đều hữu ích cho sinh linh, chẳng loài nào mang độc chất hủy hoại. Âm phủ không thống trị địa cầu. Quả vậy, đức công chính thì trường sinh bất tử.” (Kn 1:14-15) Cha mẹ trần gian chỉ là tội nhân, là “người xấu,” (Lc 11:13) mà còn biết yêu thương và muốn điều tốt cho con cái, huống chi Thiên Chúa là Đấng chí thánh, chí thiện!

Thật vậy, Thiên Chúa yêu thương loài người bằng tình yêu muôn thuở (Gr 31:3) và yêu thương thật nhiều. (Gr 31:20) Kinh Thánh nói: “Thiên Chúa đã sáng tạo con người cho họ được TRƯỜNG TỒN BẤT DIỆT. Họ được Ngài dựng nên làm hình ảnh của bản tính Ngài. Nhưng chính vì quỷ dữ ganh tỵ mà cái chết đã xâm nhập thế gian. NHỮNG AI VỀ PHE NÓ ĐỀU PHẢI NẾM MÙI CÁI CHẾT.” (Kn 2:23-25) Rất rõ ràng, Satan ghen tỵ với chúng ta nên chúng mới “gài bẫy” để kéo chúng ta về phía chúng, chịu “cái chết đời đời” với chúng nơi Hỏa Ngục của chúng.

Có chuyện kể rằng ma quỷ cám dỗ một anh chàng nọ theo phe nó, nhưng anh ta không chịu. Ma quỷ ra ba điều kiện: Một là giết mẹ, hai là giết vợ, ba là uống rượu. Anh ta suy nghĩ: Mẹ là người sinh ra mình, dù chưa đáp đền chữ hiếu thì cũng không thể là nghịch tử mà đành lòng giết mẹ; vợ là người đồng hành với mình, nên một xương một thịt, đầu ắp tay gối, chưa thể yêu thương đủ thì cũng không thể là kẻ sát phu mà giết vợ; cuộc đời có nhiều lúc buồn, người ta bảo “nhất túy giải vạn sầu” (rượu có thể giải nhiều nỗi sầu), vả lại uống rượu chẳng hại ai, có chăng chỉ khổ mình, thôi thì mình chọn cách này.

Rượu làm người ta say, say rồi mê, mê rồi nghiện, nghiện rồi mù quáng, muốn thỏa mãn mình bằng mọi giá, và phạm tội tày trời. Đó là bản chất của các đệ tử Lưu Linh. Và rồi một lần nọ, anh ta uống rượu say khướt và cố gắng về nhà, anh ta kiếm chuyện rồi đập phá lung tung, mẹ và vợ can ngăn không được, anh ta lấy dao chém chết cả mẹ và vợ. Mưu mô ma quỷ thâm độc vô cùng, không thể đoán được!

Đối với Thiên Chúa, con người thực sự quý giá, luôn được Ngài trân trọng và yêu thương. (Is 43:4) Có bệnh thì vái tứ phương, còn nước còn tát. Thể bệnh còn vậy, huống chi tâm bệnh. Thiên Chúa sẽ chữa lành chúng ta ngay nếu chúng ta sám hối. Vua Đavít phạm hai tội một lúc (gián tiếp giết Urigia và chiếm lấy cô vợ), nhưng ông đã sám hối nên được Thiên Chúa “chữa lành” – tha thứ và không kết án tử, (2 Sm 12:13) tử tội Dismas (cùng bị đóng đinh với Chúa Giêsu) chỉ một lời xin lỗi mà được Chúa Giêsu “chữa lành” tâm bệnh và cho theo vô Thiên Đàng ngay đêm hôm đó. (Lc 23:42-43) Còn rất nhiều trường hợp khác mà chúng ta không biết hết.

Và rồi chính chúng ta cũng đã bao lần được Thiên Chúa “chữa lành” qua Bí Tích Thương Xót – Bí Tích Hòa Giải. Càng sống lâu càng được chữa lành nhiều, vì thế chúng ta phải biết chúc tụng và tạ ơn: “Lạy Chúa, con xin tán dương Ngài, vì đã thương cứu vớt, không để quân thù đắc chí nhạo cười con.” (Tv 30:2) Chúng ta không thể nào hiểu nổi việc Chúa thực hiện vì yêu thương: “Lạy Chúa, từ âm phủ Ngài đã kéo con lên, tưởng đã xuống mồ mà Ngài thương cứu sống.” (Tv 30:4) Thánh Vịnh gia được chữa lành nhiều nên phải lên tiếng: “Hỡi những kẻ tín trung, hãy đàn ca mừng Chúa, cảm tạ Thánh Danh Người. Người nổi giận, giận trong giây lát, nhưng yêu thương, thương suốt cả đời. Lệ có rơi khi màn đêm buông xuống, hừng đông về đã vọng tiếng hò reo.” (Tv 30:5-6)

Được ơn thì phải biết ơn như Thánh Vịnh gia: “Lạy Chúa, xin lắng nghe và xót thương con, lạy Chúa, xin phù trì nâng đỡ. Khúc ai ca, Chúa đổi thành vũ điệu, cởi áo sô, mặc cho con lễ phục huy hoàng. Vì thế, tâm hồn con ca ngợi Chúa, và không hề nín lặng. Lạy Chúa là Thiên Chúa con thờ, xin tạ ơn Ngài mãi mãi ngàn thu.” (Tv 30:11-13) Dù chúng ta bất xứng nhưng Thiên Chúa vẫn yêu thương chúng ta trước, (1 Ga 4:19) và nâng chúng ta lên: “Đức Giêsu Kitô, Chúa chúng ta, đã có lòng quảng đại như thế nào: Ngài vốn giàu sang phú quý, nhưng đã tự ý trở nên nghèo khó vì anh em, để lấy cái nghèo của mình mà làm cho anh em trở nên giàu có.” (2 Cr 8:9)

Thánh Phaolô giải thích: “Vấn đề không phải là bắt anh em sống eo hẹp để cho người khác bớt nghèo khổ. Điều cần thiết là PHẢI CÓ SỰ ĐỒNG ĐỀU. Trong hoàn cảnh hiện tại, anh em có được dư giả, là để giúp đỡ những người đang lâm cảnh túng thiếu, để rồi khi được dư giả, họ cũng sẽ giúp đỡ anh em, lúc anh em lâm cảnh túng thiếu. Như thế, sẽ có sự đồng đều, hợp với lời đã chép: Kẻ ĐƯỢC NHIỀU thì KHÔNG DƯ, mà người ĐƯỢC ÍT thì KHÔNG THIẾU.” (2 Cr 8:13-15) Chia sẻ như vậy là cách sống yêu thương, sống lòng thương xót, sống đức ái, và cũng là cách chữa lành lẫn nhau vậy.

Lạy Thiên Chúa toàn năng, chúng con bệnh hoạn và tật nguyền, cần được Ngài chữa lành, xin gia ân tin yêu và ban ơn hoán cải cho chúng con, đồng thời giúp chúng con biết chữa lành nhau bằng biệt dược yêu thương. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.

TRẦM THIÊN THU

Xem thêm

Lc 1,39-45

SUY NIỆM TIN MỪNG CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG, NĂM C, CỦA LM GIUSE ĐỖ VĂN THUỴ

CHÚA NHẬT 4 MÙA VỌNG NĂM C Cuộc Thăm Viếng của Đức Maria (Lc 1,39-45) …