(Đây là chuyện có thật do Richard D. Ryan viết lại và đăng trên báo Christian Reader Magazine. Bạn có thể liên lạc với Richard D. Ryan qua email: onevoice_47112@yahoo.com).
Một ngày bất thường trong tháng Năm. Mùa Xuân đã qua mà mọi thứ vẫn sống động qua màu sắc. Nhưng cái lạnh từ miền Bắc đã đưa cái lạnh của mùa Đông trở lại khu của người Ấn độ. Tôi ngồi với 2 người bạn trong một nhà hàng cổ ở một góc phố. Đồ ăn ngon và người ăn cũng ngon. Khi chúng tôi nói chuyện, bên ngoài kéo sự chú ý của tôi, ở bên kia đường. Một người đàn ông đang bước đi với vẻ nặng nhọc, rất buồn và thất vọng. Lòng tôi chùng xuống. Tôi nói bạn tôi nhìn, và tôi thấy những người khác cũng nhìn về phía đàn ông kia. Chúng tôi tiếp tục ăn nhưng hình ảnh người đàn ông kia cứ lởn vởn trong đầu tôi.
Ăn xong, ai về nhà nấy. Tôi cứ nhìn ra ngoài với hy vọng gặp lại đàn ông kia, nhưng không thấy. Tôi lo lắng. Trong tâm trí tôi luôn vang tiếng nói: “Đừng quay trở lại”. Với chút lưỡng lự, tôi quay lại. Tôi thấy anh ta đang ngồi trên bậc thềm một ngôi thánh đường. Tôi dừng lại, nửa muốn nói gì với anh ta, nửa muốn đi. Tôi xuống xe, lại gần anh ta và hỏi:
– Anh muốn gặp mục sư hả?
– Không hẳn vậy.
– Anh ngồi nghỉ hả? Hôm nay anh ăn gì chưa?
– Tôi ăn hồi sáng rồi.
– Anh ăn trưa với tôi nha? Anh có việc gì cần tôi giúp không?
– Không có việc gì.
– Tôi thường đi qua đây, nhưng tôi muốn mời ông ăn trưa.
Anh ta cười:
– Được.
Khi cùng ăn, tôi hỏi:
– Anh đi đâu vậy?
– Đi St. Louis.
– Anh từ đâu đến?
– À, từ khắp nơi, thường là từ Florida.
– Anh đã đi bộ bao lâu?
– Mười lăm năm.
Tôi biết mình đang gặp một ngườ khác thường. Chúng tôi ngồi đối diện nhau. Anh tên Daniel, có mái tóc dài và bộ râu được tỉa gọn gàng. Da rám nắng. Nhìn mặt khoảng gần 40 tuổi. Có vẻ già trước tuổi. Mắt đen và sáng. Ăn nói hoạt bát và rõ ràng. Anh ta nói:
– Chúa Giêsu là câu chuyện không kết thúc.
Câu chuyện của anh bắt đầu mở ra. Anh đã chọn lựa sai và lặp lại hậu quả. Mười bốn năm trước, trên bước đường lãng du, anh đã dừng lại trên một bãi biển ở Daytona. Anh và mấy người khác dựng căn lều với ít dụng cụ để cứu hộ những người tắm biển. Nhờ đó anh hiểu rõ cuộc đời mình hơn. Anh phó thác cuộc đời cho Chúa. Anh nói:
– Không gì giống nhau kể từ đó. Tôi cảm thấy Thiên Chúa bảo tôi cứ đi bộ, và tôi đi bộ hơn 14 năm rồi.
– Anh có nghĩ mình sẽ dừng chân không?
– Thi thoảng, khi tôi cảm thấy cần. Nhưng Thiên Chúa cho tôi ơn gọi này. Túi xách tôi có cuốn Kinh thánh. Tôi làm việc để có tiền sinh sống và mua Kinh thánh. Tôi tặng người khác khi Thánh Thần soi sáng.
Tôi ngồi lặng người và ngạc nhiên. Người bạn vô gia đình của tôi không hề vô gia đình. Anh đang có sứ vụ và sống theo cách mình đã chọn. Tôi hỏi:
– Điều đó như thế nào?
– Cái gì chứ?
– Vào thành phố với ba lô trên lưng và thể hiện dấu hiệu của anh thế nào?
– Ồ, mới đầu thấy mắc cở. người ta nhìn và đàm tiếu. Có lần người ta ném cho tôi mẩu bánh mì ăn dở và tỏ vẻ khinh thường. Bị coi thường và tôi thấy Chúa dùng tôi để làm người ta tỉnh ngộ và thay đổi cuộc đời những người như tôi.
Cuộc đời tôi cũng đang thay đổi. Chúng tôi ăn xong. Ra đến cửa, anh nhìn tôi và nói:
– Hỡi người được Chúa Cha chúc phúc, hãy đến thừa hưởng vương quốc đã được chuẩn bị cho bạn. Vì khi Tôi đói, bạn đã cho ăn, khi Tôi khát, bạn đã cho uống, Tôi là khách lạ mà bạn đã đón tiếp.
Tôi thấy mình như ở trên đất thánh. Tôi hỏi:
– Anh có thể dùng lời Kinh thánh khác?
– Tôi đã đọc hết cuốn Kinh thánh 14 lần.
Anh mỉm cười. Tinh thần của anh tỏa sáng sự chân thật. Trên đường về, trời đổ mưa. Chúng tôi dừng lại nơi chúng tôi gặp nhau. Anh nói:
– Ông ký tên vào sách tôi được không? Tôi muốn giữ sứ điệp của những người tôi đã gặp.
Tôi viết trong cuốn sổ của anh rằng việc anh tuân giữ ơn gọi của anh đã làm tôi xúc động. Tôi khuyến khích anh cứ vững mạnh. Tôi chia tay anh với câu Kinh thánh: “Ta biết những dự định của Ta dành cho ngươi, những dự định làm phong phú ngươi chứ không làm tổn hại ngươi. Những dự định đó cho ngươi tương lai và hy vọng” (Gr 29:11).
– Xin cảm ơn. Chúng ta sẽ gặp lại nhau như những người lạ, nhưng tôi yêu ông.
– Tôi hiểu. Tôi cũng yêu anh.
– Thiên Chúa tốt lành.
– Đúng. Ngài tốt lành.
– Hẹn gặp lại ở thành thánh Giêrusalem mới.
– Hẹn gặp lại.
Anh lại tiếp tục bộ hành. Chợt anh quay lại nói:
– Khi có điều gì làm ông nhớ đến tôi, hãy cầu nguyện cho tôi nhé!
– Tôi hứa. Xin Chúa chúc lành cho anh.
TRẦM THIÊN THU (lược dịch)