Khi Stacy thông báo tiểu luận về Lòng Chúa Thương Xót (LCTX) và việc sát nhân, trong trí tôi có ngay mấy từ này: Hình phạt khủng khiếp. Có thể đó là những năm tôi đã hoạt động chống lại án tử hình, hoặc thời gian tôi nói với gia đình các nạn nhân và những người bị kết án, nhưng hai chữ “an tử” (làm chết êm ái) xuất hiện trong đầu tôi, nhưng chắc chắn đó là “hình phạt khủng khiếp”.
Tôi không thể viết một bài phác họa giáo huấn của Giáo hội về hình phạt. Tôi chỉ có thể phác họa về nhiều lý do để phản đối hình phạt khủng khiếp này. Giáo huấn của Giáo hội về vấn đề này rất hay. Rất quan trọng để nói về những lý do mà hình phạt khủng khiếp là ý tưởng tồi tệ. Nhưng những điều này hiếm khi thay đổi được lòng người ta. Nếu tôi viết điều gì như vậy, nó sẽ đem lại những cái gật đầu của những người đồng ý với tôi, và tôi bị chống đối từ những người không đồng ý. Nghĩa là hoàn toàn trái ngược nhau. Thế nên tôi sẽ làm điều gì đó hoàn toàn khác.
Tôi xin kể một chuyện về việc sát nhân và một chuyện về LCTX…
Bạn có thể nghe thấy cây kim rơi trong phòng tĩnh mịch thì cô ấy bắt đầu nói. Người đàn bà khiêm tốn này là một người ăn nói nhỏ nhẹ, theo tôi là vậy. Sau đó tôi mới biết đó là một “sư tử của sự thật”. Chị đưa chúng tôi đến với một bé gái có mái tóc xoăn vàng, với nụ cười sáng như nắng hè. Chúng tôi cảm thấy rất vui.
Lửa trại bập bùng ở khu rừng Montana. Nhưng câu chuyện và những bài hát râm ran. Các lều đã được dựng lên. Ai nấy vào lều của mình.
Tiếng kêu ré trong đêm làm mọi người hoảng hốt. Đứa nhỏ nhất, đứa có mái tóc xoăn vàng, đã biến mất. Xé toạc lều ngay giữa đêm khuya, một lỗ thủng cho biết là có chuyện. Năm 1979, không có điện thoại di động. Chỉ có tiếng nức nở kêu cứu và cầu xin Chúa.
Những cơn ác mộng đã làm nên điều này. Đứa bé đã bị người lạ bắt cóc. Marietta Jaeger Lane không thức giấc vì cơn ác mộng. Con của chị đã mất. Chị ngồi đó bất lực. Cảnh sát được gọi đến. Những ngày sau đó nặng nề trôi.
Chị nói với chúng tôi: “Tôi đã nói với chồng rằng dù người bắt cóc có đem Susie trở lại, vẫn sống khỏe, tôi vẫn có thể giết anh ấy bằng tay không với nụ cười mãn nguyện. Không có cha mẹ nào biết chuyện như thế lại không thể thông cảm với những cảm xúc đó. Ai trong chúng ta là cha mẹ cũng nghĩ sẽ giết họ nếu họ làm hại con mình”.
Đó là lý do những gì xảy ra sau đó rất kỳ diệu. Chị tha thứ cho anh và tha thứ cho mình. Và anh ta đi mất.
Marietta đã sống trong sự giằng co giữa Thiên Chúa và lương tâm. Chị muốn nổi điên và muốn giết chết người đàn ông đã làm điều đó, nhưng vẫn biết đức tin của mình là người Công giáo thì phải đấu tranh để tha thứ cho kẻ thù. Làm sao chị có thể làm được? Không thể. Nếu không có Ơn Chúa, điều mà chị cầu xin hằng ngày. Chị xin Chúa giúp chị làm điều chị cần để tha thứ cho người đàn ông đã bắt cóc và coi như đã giết đứa con yêu quý chị.
Một năm sau, đúng giờ Susie bị bắt cóc, người bắt cóc đã gọi điện đến nhà Marietta. Cơn giận sôi lên trong lòng chị. Tuy nhiên, chị đã vượt qua bằng sự bình tĩnh và lòng trắc ẩn, chị nói với người giết con gái mình: “Anh sẽ phải chịu dằn vặt nhiều”.
Người đàn ông kia bật khóc và tiếp tục nói chuyện với Marietta cả tiếng đồng hồ. Lúc đó, anh ta nói rằng anh ta đã bị bắt, bị kết tội bắt cóc và giết Susie, con gái của chị. Anh ta không thoát khỏi án tử hình, điều mà Marietta rất muốn. Tuy nhiên, có điều gì đó đã thay đổi trong suốt một năm chị cầu nguyện.
Đây là điều chị nói với chúng tôi: “Tôi thấy rằng giết anh ta vì Susie cũng chẳng lấy lại sự sống cho nó; chỉ gây đau khổ cho một nạn nhân khác và một gia đình khác… Trả thù là bất xứng với Thiên Chúa và coi thường nhân phẩm của người khác. Mới đầu gia đình nạn nhân có thể nghĩ đến việc trả thù, nhưng công lý không nên dựa trên sự khát máu. Chúng ta nên áp dụng các quy luật luân lý cao hơn để có lợi cho các nạn nhân của mình”.
Thật vậy, khi Marietta yêu cầu công tố viên bỏ án tử hình, người đàn ông đó đã được tha chết. Người ta có thể phát hiện điều gì đó đã xảy ra trong Marietta, đó là lời cầu xin tha thứ cho kẻ thù.
Đó là lúc tôi nhân biết lòng thương xót là thế nào ngay giữa thế giới sa đọa này, tôi hiểu Lòng Chúa Thương Xót là gì khi chúng ta trao tặng lòng thương xót ấy cho nhau., cho những người xứng đáng đón nhận lòng thương xót. Tôi nghĩ đó là điểm mà Thánh Giáo hoàng Gioan Phaolô II đã làm khi ngài tái cấu trúc sự thảo luận về án tử hình từ việc “cho người khác điều họ xứng đáng nhận” tới việc “kiềm chế sự khát máu để xã hội bình an”. Vì các tiêu chuẩn trần thế của chúng ta, vì cách phản ứng theo bản năng của chúng ta, nên những người gây tội ác vẫn phải chết.
Chúng ta phải tự hỏi xem mình muốn là người thế nào. Chúng ta nghĩ mình không phải cho người khác cái mà họ không xứng đáng nhận, nhưng Chúa Giêsu đã đổ Máu và Nước ra vì thương xót chúng ta và tha thứ cho chúng ta thì sao? Chúng ta có xứng đáng nhận không? Hoàn toàn không. Không ai trong chúng ta thực sự xứng đáng nhận, mà chỉ vì Lòng Thương Xót của Thiên Chúa.
Một trong những điều cuối cùng Marietta nói với chúng tôi là… “không lời”. Điều đó như là câu nói thật và cơ bản nhất mà tôi đã từng nghe. Chị nói: “Khi tôi nhận biết Chúa Giêsu đã chịu chết vì tôi thì tôi yêu mến Ngài nhiều như Ngài đã yêu và chết cho Susie, tôi không thể cố ý yêu cầu Ngài chết thêm lần nào nữa”.
Đó là đêm mà tôi nhận biết thế nào là LCTX.
SARAH BABBS