Tác giả Kimberly Scott cho biết: Tôi có người bạn thân, người mẹ của 6 đứa con đã khôn lớn, nói rằng định nghĩa sự khôn ngoan có nhiều điều để nói – và đừng nói về nó. Tôi luôn phá vỡ quy luật này, điều mà tôi cho rằng sẽ khiến tôi ngớ ngẩn. Nhưng đôi khi chúng ta phải nói ra từ đáy lòng, ngay cả khi chúng ta có nguy cơ bị hiểu lầm.
Một số vị thánh được gọi làm “những người ngớ ngẩn vì Đức Kitô”. Có thể một ngày nào đó tôi sẽ vui mừng được kể vào số những người đó. Và đây là lá thư của một người mẹ viết cho con trai vào đúng ngày lễ Chúa Phục Sinh. Thư viết như sau:
Con trai yêu dấu của mẹ,
Mẹ muốn chia sẻ với con về tất cả ánh sáng, vẻ đẹp và niềm vui mà mẹ phát hiện từ khi mẹ gia nhập Giáo hội Công giáo. Mẹ biết con miễn cưỡng tin “Thiên Chúa ở với chúng ta” vì một vấn đề chung: Nếu Ngài ở với chúng ta, tại sao vẫn có đau khổ trên đời này?
Đó là điều mầu nhiệm lớn lao. Chắc chắn rằng đau khổ mà là kết thúc như chính nó thì thật là kinh khủng. Nhưng khi đau khổ vượt qua chính nó – như khi đau khổ hướng về Đức Kitô trên Thánh Giá, nó trở nên có giá trị cứu độ và thánh hóa. Mẹ đã cầm tay cha con khi ông qua đời, thế nên mẹ biết rằng nước mắt và đau khổ có thể trở nên “ngọt ngào” nếu đau khổ đó được kết hiệp với đau khổ của Đức Kitô trên Thánh Giá. Nếu con sống trong tình yêu thương của cha con thì con nhận ra rằng chẳng có gì có thể làm mẹ tổn thương – không đau đớn, bệnh tật hoặc già nua, thậm chí cả cái chết. Vì Thiên Chúa ở với chúng ta, không ở xa trên những đám mây trên trời kia. NGÀI Ở GẦN CHÚNG TA NHẤT KHI CHÚNG TA ĐAU KHỔ. Mẹ biết đó là sự thật, vì mẹ đã gặp Ngài trong những đêm tăm tối nhất của cuộc đời.
Từ khi Đức Kitô phục sinh, tử thần bị tước quyền, chúng ta còn sợ gì nữa? Bệnh tật, bạo lực, hỏa hoạn, lụt lội và các tai họa khác có thể giết chết chúng ta. Vậy thì sao? Với cái chết trên Thập Giá và phục sinh vào ngày thứ ba, Đức Kitô đã đánh bại tử thần vĩnh viễn và trao ban cho chúng ta sự sống đời đời.
Điều đó thực sự là TIN VUI MỪNG – tin tốt lành như thế mà đầu óc thời đại mới của chúng ta khó có thể tin được, vì “bị mắc kẹt” trong sự rối loạn của tiếng ồn ào, u uẩn và thất vọng! Nghe có vẻ như chuyện thần thoại vậy. Hãy nhìn vào những người nằm lặng lẽ nơi nghĩa địa mà xem. Họ chết rồi, phải không?
Đúng và không đúng. Bề ngoài có thể đánh lừa chúng ta. Thật khó tin, ánh sao trên bầu trời đêm đã rời bỏ những ngôi sao đó từ hằng trăm hoặc hằng ngàn năm trước. Các nhà vật lý cho chúng ta biết rằng mọi vật thể trên thế giới này có vẻ rắn theo cách nhìn của chúng ta – đá sỏi, cây cối, trái đất – lại được tạo nên từ những phân tử vô hình luôn chuyển động không ngừng.
Cuộc sống là điều mầu nhiệm. Ngay cả các phát hiện khoa học mới nhất khiến chúng ta kinh hãi. Tin các phần tử đó đang chuyển động không ngừng là chấp nhận tin vào sự sống và thấy vẻ đẹp kỳ diệu của sự sống. Tin những người nằm im trong mộ đã chết (trong thế giới hữu hình) và vẫn sống (trong tầm nhìn của Thiên Chúa) cũng là chấp nhận tin.
Ngay cả trọng lực cũng phải chấp nhận tin. Mẹ muốn nói với con rằng có một lực vô hình neo giữ chúng ta trên trái đất này, không có nó thì chúng ta có rơi vào không gian? Điều này cũng giống như thần thoại vậy. Nhưng dù muốn hay không thì con vẫn tin vào trọng lực, con vẫn là người thừa hưởng sự tốt lành của nó. Con không thể trốn khỏi sự tốt lành của trọng lực, cũng không thể trốn khỏi sự tốt lành của Thiên Chúa. Vì Thiên Chúa nắm giữ chúng ta an toàn trong bàn tay của Ngài, giống như tọng lực neo giữ chúng ta an toàn trên trái đất vậy. Cả ngàn cách từ chối thực tế cũng chẳng bao giờ làm cho nó hóa thành điều không thật.
Điều mà con coi mẹ là “liều lĩnh” (vì mẹ làm nhiều việc hèn mọn và không lương cho Giáo hội, trong khi mẹ có thể kiếm nhiều tiền) phát xuất từ sự bình an nội tâm và vì mẹ trút bỏ mọi lo lắng. Trước khi mẹ tìm thấy Thiên Chúa (hoặc có thể là trức khi Ngài tìm thấy mẹ, bởi vì Ngài luôn đi bước trước), mẹ thường lo lắng nhiều thứ trên thế gian này. Mẹ thường lo sợ, một điều nguy hiểm, về bạo lực không đến từ Thiên Chúa, mà đến từ sự sợ hãi của con người. Khi chúng ta nhận biết và yêu mến Thiên Chúa (mẹ nói về Thiên Chúa đích thực chứ không nói về ảo giác mà chúng ta có trong đầu), nỗi sợ hãi được biến thành niềm tin. Có lẽ con cho rằng mẹ lẩn thẩn và khổ sở với tuổi già. Điều con hiểu sai mà cho rằng mẹ “quá liều lĩnh” lại chính là cách mẹ trút bỏ nỗi sợ hãi. TÌNH YÊU HOÀN HẢO CỦA NGÀI LOẠI BỎ SỰ SỢ HÃI.
Con ơi, tình yêu thương của mẹ dành cho con chưa trọn vẹn, thế nên con buồn vì điều đó. Nhưng như Chúa Giêsu và Đức Mẹ cho chúng ta biết, mối quan hệ giữa mẹ và con thiêng liêng lắm, và không thể dễ dàng rạn nứt, cả trong đời này và đời sau. Mẹ con mình hãy bỏ qua những khác biệt và hãy đơn giản là yêu thương nhau thật lòng, luôn tin rằng Thiên Chúa quan phòng và định liệu mọi sự. Con trai ơi, ĐỨC KITÔ ĐÃ PHỤC SINH!
Yêu con nhiều,
Mẹ của con
TRẦM THIÊN THU (chuyển ngữ từ NCRegister.com)
Chúa Nhật kính Lòng Chúa Thương Xót – 2018