Home / Chia Sẻ / HẠNH PHÚC ĐỜI CON

HẠNH PHÚC ĐỜI CON

Năm Mới Cầu Xin CHÚA TRỜI Thương Xót
Tân Niên Khấn Nguyện ĐỨC MẸ Đỡ Nâng

HẠNH PHÚC ĐỜI CONChuyện kể rằng một cậu bé có điều thắc mắc nên hỏi người cha: “Bố ơi, cả đời một cây chuối sinh ra được bao nhiều buồng?” Người cha ôn tồn: “Chỉ một buồng duy nhất.”

Cậu bé rất ngạc nhiên về câu trả lời của người cha, vì cậu cứ tưởng cả đời cây chuối ít nhất cũng phải cho vài buồng. Hiểu nỗi lòng người con nên người cha giải thích: “Khi buồng chuối chín cũng là lúc cây chuối mẹ chết đi.”

Thật kỳ diệu. Và tình mẫu tử cũng vậy. Tất cả vì con. Hình ảnh cây chuối cho thấy điều đó. Sau khi cung cấp chất dinh dưỡng toàn bộ thân cây để nuôi buồng chuối, cây chuối mẹ sẽ gục xuống chết đi. Như vậy trong quá trình hình thành một quả chuối ngon ngọt, cây chuối đã để lại cho chúng ta một bài học quý báu về tình yêu hy sinh của cha mẹ dành cho con cái.

Năm cũ qua, năm mới tới. Ngày đầu năm dương lịch là lễ mừng kính Thánh Mẫu Thiên Chúa – và cũng là ngày cầu xin ơn hòa bình cho thế giới hữu hình này. Có mẹ là có niềm vui và an toàn đối với con cái. Mẹ là tất cả của con, là “sợi dây” đưa cánh-diều-con bay lên cao và bay đi xa…

Người Do Thái có câu: “Thiên Chúa không thể ở mọi nơi, nên Ngài đã tạo dựng những người mẹ.” Đó là tình cảm đặc biệt – bền vững và tốt đẹp. Tuy nhiên, nếu “biến đổi” câu nói một chút, chúng ta có thể thấy chân lý rõ ràng hơn: “Thiên Chúa có thể ở mọi nơi và chứng tỏ điều đó bằng cách tạo dựng những người mẹ.” Nói về người mẹ, trong cuốn Vanity Fair có lời nhận định thú vị: “Mẹ là danh xưng đối với Thiên Chúa trên những đôi môi và trong những trái tim của những người con bé bỏng.” (tiểu thuyết gia William Makepeace Thackeray, Hoa Kỳ)

Mẹ là hạnh phúc đời con. Thi sĩ Chế Lan Viên mô tả thật chí lý: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ – Đi hết đời, lòng mẹ vẫn theo con.” (thi phẩm “Con Cò”) Thật vậy, mặc dù đứa con có bao nhiêu tuổi thì cũng vẫn “bé bỏng” đối với người mẹ. Thiên Chúa tạo dựng người mẹ thật kỳ diệu, không bao giờ chúng ta có thể hiểu hết Tình Mẫu Tử – tình mẹ dành cho con cái rất sâu rộng và vô điều kiện.

Nói đến mẹ cũng ngụ ý cha. Người cha hay người mẹ đều có vị trí riêng, nhưng vị trí của mẹ luôn có điều đặc biệt. Con vui thì mẹ mừng, nhưng con đau một thì mẹ đau mười. Còn cha mẹ thật hạnh phúc, và thật bất hạnh cho những ai chịu mồ côi – nhất là mồ côi mẹ. Thảo nào tục ngữ Việt Nam so sánh: “Mất cha ăn cơm với cá, mất mẹ liếm lá đầu đường.” Mồ côi mẹ khổ lắm, bởi vì “mồ côi cha là một lần mồ côi, mồ côi mẹ là bảy lần mồ côi.”

Trong “bản giao hưởng cuộc đời”, Tình Mẹ như một nốt trầm, có lẽ không được lưu ý nhưng lại vô cùng quan trọng, vì đó là nốt nền để làm nổi bật những nốt khác trong cả giai điệu, như cố NS Y Vân mô tả: “Lòng mẹ bao la như biển Thái Bình dạt dào…” (Lòng Mẹ) Nốt trầm Tình Mẹ âm vang kỳ diệu trong cả giai-điệu-đời-con.

Mẹ luôn dành cho con những gì tốt lành và cần thiết nhất. Thiên Chúa còn hơn như vậy, đến nỗi Ngài ban chính mình Ngài cho con cái – tức là chúng ta. Ngày xưa, chính Ngài phán với ông Môsê: “Hãy nói với A-ha-ron và các con nó rằng: Khi chúc lành cho con cái Ít-ra-en, anh em hãy nói thế này: Nguyện Đức Chúa chúc lành và gìn giữ anh em! Nguyện Đức Chúa tươi nét mặt nhìn đến anh (em) và dủ lòng thương anh em! Nguyện Đức Chúa ghé mắt nhìn và ban bình an cho anh em! Chúc như thế là đặt con cái Ít-ra-en dưới quyền bảo trợ của danh Ta, và Ta, Ta sẽ chúc lành cho chúng.” (Ds 6:22-27) Lời chúc bình an luôn được sử dụng nhiều, cả trong tôn giáo lẫn xã hội. Chắc chắn lời chúc lành đẹp nhất là lời chúc bình an, như lời thiên thần ca vang trong Đêm Cực Thánh: “Bình an dưới thế cho người thiện tâm.” (Lc 2:14) Bởi vì cuộc đời thiếu sự bình an nên hằng ngày chúng ta vẫn cầu xin: “Lạy Chiên Thiên Chúa, Đấng xóa tội trần gian, xin ban bình an cho chúng con.”

Có thể không trải qua nhưng ai cũng biết rõ là chiến tranh rất nguy hiểm, vì thế mà rất cần hòa bình, dù đó là hòa bình về phương diện xã hội hoặc tinh thần, nhưng phải là hòa bình đích thực, không thể giả tạo. Hòa bình trọn vẹn phải là hòa bình cả thể lý lẫn tinh thần. Ngày nay Việt Nam không còn chiến tranh bom đạn, nhưng lại có những loại chiến tranh còn nguy hiểm hơn bom đạn.

Mọi thời và mọi lúc đều có đủ thứ nguy hiểm bất ngờ. Ngày xưa Thánh Vịnh gia cũng đã chân thành cầu xin: “Nguyện Chúa Trời dủ thương và chúc phúc, xin toả ánh tôn nhan rạng ngời trên chúng con, cho CẢ HOÀN CẦU biết đường lối Chúa, và muôn nước biết ơn cứu độ của Ngài.” (Tv 67:2-3) Điều ước như thế thật tốt lành. Ước nguyện là một dạng cầu mong – mong cho chính mình và cầu cho người khác: “Ước gì chư dân cảm tạ Ngài, lạy Thiên Chúa, chư dân phải đồng thanh cảm tạ Ngài! Ước gì muôn nước reo hò mừng rỡ, vì Chúa cai trị cả hoàn cầu theo lẽ công minh, Người cai trị muôn nước theo đường chính trực và lãnh đạo muôn dân trên mặt đất này. Ước gì chư dân cảm tạ Ngài, lạy Thiên Chúa, chư dân phải đồng thanh cảm tạ Ngài.” (Tv 67:4-6) Đó cũng là một dạng cầu nguyện, chắc chắn đẹp lòng Thiên Chúa, và Ngài luôn sẵn sàng trao ban.

Trong suốt thời gian Mùa Vọng, chúng ta luôn cầu xin trời cao đổ sương thánh xuống và ngàn mây mưa Đấng Cứu Tinh, rồi chúng ta đã được thỏa nguyện ngay đêm Con Chúa giáng sinh làm người: “Đất đã sinh ra mùa màng hoa trái: Chúa Trời, Chúa chúng ta, đã ban phúc lộc.” (Tv 67:7) Đấng Thiên Sai đã đến, Đấng Ngôi Lời đã làm người, Đấng Emmanuel đang ở với và ở giữa chúng ta. Nhưng không nên dừng lại ở đó, chỉ lo hưởng thụ mà quên cầu nguyện. Phàm nhân chúng ta rất dễ “ngủ quên trong chiến thắng”, vì thế chúng ta vẫn phải luôn tỉnh thức và không ngừng chân thành cầu xin: “Nguyện Chúa Trời ban phúc lộc cho ta! Ước chi toàn cõi đất kính sợ Người!” (Tv 67:8) Vâng, tín nhân nào cũng mong cho “danh Cha cả sáng” mà thôi.

Hai năm rõ mười. Tất cả đều rạch ròi và chính xác vì các lời tiên tri đã ứng nghiệm: “Thuở xưa, nhiều lần nhiều cách, Thiên Chúa đã dùng các tiên tri mà phán dạy cha ông, nhưng đến thời sau hết, tức là trong những ngày này, Người đã phán dạy chúng ta nơi Người Con.” (Dt 1:1-2) Người Con đó đã đến thế gian để hướng dẫn chúng ta biết bí quyết về Trời.

Cho tới lúc này, tất cả chúng ta đang thực sự sống trong thế kỷ XXI, thời kỳ khoa học tiến bộ, nhưng là thời kỳ cánh chung, thời kỳ viên mãn. Thánh Phaolô cho biết: “Khi thời gian tới hồi viên mãn, Thiên Chúa đã sai Con mình tới, sinh làm con một người đàn bà, và sống dưới Lề Luật, để chuộc những ai sống dưới Lề Luật, hầu chúng ta nhận được ơn làm nghĩa tử. Để chứng thực anh em là con cái, Thiên Chúa đã sai Thần Khí của Con mình đến ngự trong lòng anh em mà kêu lên: Áp-ba, Cha ơi!” (Gl 4:4-6) Quả thật, không gì có thể so sánh với niềm hạnh phúc quá lớn như thế. Tại sao vậy?

Vừa phân tích vừa giải thích, Thánh Phaolô xác định: “Anh em không còn phải là nô lệ nữa, nhưng là con, mà đã là con thì cũng là người thừa kế, nhờ Thiên Chúa.” (Gl 4:7) Niềm hạnh phúc gia tăng mau chóng, vừa rộng vừa dài vừa cao, bởi vì chúng ta chỉ là những tội nhân khốn nạn đáng án tử, thế mà lại được trắng án, đặc biệt hơn nữa là được làm con cái của Thiên Chúa và được kế thừa di sản thánh: “Người yêu đến nỗi cho chúng ta được gọi là con Thiên Chúa, mà thực sự chúng ta là con Thiên Chúa.” (1 Ga 3:1) Chuyện như không tưởng mà lại là sự thật trăm phần trăm, không hề mơ hồ, không hề ảo tưởng. Một thực tế hoàn toàn có thật.

Nhân loại chúng ta đã mất Người Mẹ thứ nhất là Bà Tổ Êva, thế nhưng chúng ta không bị mồ côi, vì Thiên Chúa lại ban cho chúng ta Người Mẹ thứ nhì là Đức Maria. Không chỉ vậy, Ngài còn ban cho chúng ta Người Mẹ thứ ba là người mẹ riêng của mỗi chúng ta. Kế hoạch của Thiên Chúa không chỉ kỳ diệu mà còn mầu nhiệm lắm.

Trình thuật Tin Mừng theo Thánh sử Luca (Lc 2:16-21) nói về Mẹ Thiên Chúa, với đức tính nhu mì đặc biệt, rất khác thường, rất lạ lùng, rất độc đáo.

Sau khi được các thiên thần báo tin lạ, các mục đồng liền hối hả ra đi. Đến nơi, họ gặp Đức Maria, Đức Giuse, cùng với Hài Nhi đặt nằm trong máng cỏ. Tận mắt tỏ tường, sự thật chứ không là mơ. Có lẽ lúc đó cả đám mục đồng léo nhéo nói cười vì thích thú, vừa ngắm nhìn vừa nựng Bé Giêsu nhiều lắm. Đúng là lạ lùng thật!

Niềm vui rõ nét nơi họ, chắc họ cảm thấy được an ủi khi thấy hoàn cảnh nghèo khó của Thánh Gia như thế, và họ vui sống kiếp nghèo của họ. Vâng, họ chỉ là những người chăn chiên thuê nhưng họ thực sự diễm phúc vì được trở nên các chứng nhân đầu tiên về sự kiện quan trọng: Con Thiên Chúa giáng sinh. Các mục đồng diễm phúc như vậy vì họ đã TIN thật lòng mà không đắn đo. Giả sử chúng ta là họ đêm đó, liệu chúng ta có đủ lòng tin? Có lẽ không dễ chút nào. Ước gì chúng ta có được niềm tin mãnh liệt như các mục đồng!

Sau khi tận mắt chứng kiến, họ ra về và kể lại điều đã được thiên thần nói với họ về Hài Nhi Giêsu. Người ta có kinh nghiệm là “đi xa hỏi già, về nhà hỏi trẻ.” Trẻ em chân thật và đơn sơ, không biết giấu giếm hoặc lọc lừa, cứ thấy sao thì chúng nói vậy. Khi nghe các trẻ chăn chiên thuật chuyện, có lẽ ai cũng thấy ngạc nhiên. Không ngạc nhiên sao được vì câu chuyện quá lạ lùng, ngoài sức tưởng tượng. Thế nhưng họ cũng đã tin lời kể của đám trẻ nhà nghèo kia là thật. Họ cũng thực sự là những người có phúc, mặc dù chỉ nghe kể, không tận mắt chứng kiến.

Sự kiện lạ và con người cũng lạ. Thật vậy, Người Mẹ Trẻ Maria có động thái rất khác lạ: Im lặng và lặng im, nhưng “hằng ghi nhớ mọi kỷ niệm ấy và suy đi nghĩ lại trong lòng.” Như vậy thì Đức Mẹ ít nói lắm, chỉ cười thôi. Đúng là Mẹ Hiền, hiền lắm luôn! Thật vậy, khi hiện ra với cô bé Bernadette ở Lộ Đức (1858), Đức Mẹ cũng hay cười. Các người chăn chiên mãn nhãn và thỏa lòng, rồi họ ra về, vừa đi vừa tôn vinh ca tụng Thiên Chúa, vì mọi điều họ đã được mắt thấy tai nghe, hoàn toàn đúng như đã được nói với họ. Tuyệt đối chính xác từng chi tiết.

Chỉ một ngày thôi cũng có bao thứ chuyển biến, dù xa hay gần. Mọi sự xảy ra đều theo quy luật quan phòng và tiền định của Thiên Chúa. Thánh sử Luca cho biết: “Khi Hài Nhi được đủ tám ngày, nghĩa là đến lúc phải làm lễ cắt bì, người ta đặt tên cho Hài Nhi là Giêsu, đó là tên mà sứ thần đã đặt cho Người trước khi Người được thụ thai trong lòng mẹ.” Tất cả được ứng nghiệm đúng như lời tiên báo của các ngôn sứ từ hằng ngàn năm trước.

Tình Mẫu Tử rất kỳ diệu, Người Mẹ rất kỳ lạ, đôi khi có vẻ như “kỳ cục” một chút – hiểu theo nghĩa tích cực. Kiểu “kỳ cục” của mẹ là vì mẹ quá thương con, dù con mình không hơn con người khác.

Khi Thiên Chúa muốn Con Một Giêsu giáng sinh làm người, Ngài biết đường đời gian nan lắm, và Ngài đã tiền định cho Con Trẻ Giêsu một Người Mẹ. Chúng ta thật hạnh phúc vì cũng được tiền định làm con cái của Đức Nữ Trinh Maria – Mẹ Thiên Chúa. Cùng với Đức Mẹ, chúng ta hãy đồng ca Bài Magnificat của Đức Mẹ, và Kinh Hòa Bình của Thánh Phanxicô Assisi, đặc biệt là hôm nay – ngày cầu xin ơn bình an cho cả thế giới, cho tất cả mọi người, dù họ là ai thì cũng là thụ tạo của Ngài.

Lạy Thiên Chúa là Khởi Nguyên và Tận Cùng, một năm mới lại bắt đầu trên thế gian này, nơi chúng con đang sống. Xin giúp chúng con biết sống yêu thương và đoàn kết để kiến tạo hòa bình đích thực, xin giúp chúng con biết tôn thờ một Cha trên trời và chu toàn bổn phận hằng ngày – với Ngài và với tha nhân, nhất là thể hiện hiếu thảo đối với ông bà và cha mẹ.

Lạy Thánh Mẫu Thiên Chúa và Hiền Mẫu của chúng con, xin thương nguyện giúp cầu thay, xin hướng dẫn chúng con sống theo lời dạy của Mẹ, đặc biệt là Mệnh Lệnh Fátima. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu Kitô, Đấng Cứu Độ duy nhất của nhân loại. Amen.

TRẦM THIÊN THU

Xem thêm

Lc 1,39-45

SUY NIỆM TIN MỪNG CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG, NĂM C, CỦA LM GIUSE ĐỖ VĂN THUỴ

CHÚA NHẬT 4 MÙA VỌNG NĂM C Cuộc Thăm Viếng của Đức Maria (Lc 1,39-45) …