Home / Chia Sẻ / Hai đồng tiền của bà góa

Hai đồng tiền của bà góa

 

“Thầy bảo thật anh em: bà góa nghèo này đã bỏ vào thùng nhiều hơn ai hết“ (Mc 12, 43).

Câu chuyện về hai đồng tiền kẽm, trị giá bằng một phần tư đồng xu Rôma của bà góa nghèo ai cũng biết. Chúa khen bà bỏ nhiều hơn những người giàu có đã bỏ vào thùng số tiền gấp 100, gấp 1000 lần của bà. Tại sao?

Vì bà đã bỏ vào đó tất cả những gì bà có để dùng mua thức ăn độ nhật. Đó là tài sản lớn nhất bà có được và chắc chắn khi bỏ vào thùng tiền Đền Thờ, bà không ngó quanh xem ai có nhìn mình đang làm việc thiện không để mà hãnh diện. Không có quay phim, chụp hình để lên truyền hình, đăng báo. Không có cờ xí, hoa hòe rợp trời. không mời ca sĩ hát, không giao lưu. Bà không có buôn bán gì để quảng bá sản phẩm và thương hiệu. Không có đồng phục và xe cộ rầm rộ để gây “quỹ từ thiện“. Có người sẽ bảo thời Chúa Giêsu không có phương tiện hiện đại, chứ nếu có, mấy ông Kinh sư, Pharisêu, Tư tế cũng đã làm rồi, có khi còn hoành tráng hơn nữa ấy chứ!!!

Vậy, việc “làm từ thiện” theo Chúa Giêsu như thế nào? Không có tiền làm sao làm từ thiện? “Có bột mới gột nên hồ“. Mà hễ có tiền nhiều là giàu. Giàu có thì Chúa “dọa“: “Con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu vào Nước Trời’’ (Mt 19, 24). Thế Chúa có “vấn đề“ với người giàu sao?

Đau đầu thật!!!

Đây rồi! “Phúc thay ai có tâm hồn nghèo khó, vì Nước Trời là của họ” (Mt 5, 3). Chúa nói cái “nghèo bên trong“ dù bên ngoài giàu hay nghèo. Bà góa được khen này nghèo cả trong lẫn ngoài, nhưng bà là người “rộng rãi nhất”, “hào phóng nhất“, “giàu có nhất“ vì đã “cho đi tất cả những gì bà có“ thì Nước Trời ở trong tầm tay của bà rồi (Chúa nói vậy).

Chúa không ghét người giàu (Không thấy các Thánh sử viết lại điều này). Chúa chỉ khuyên những người giàu có: “Anh em đừng tích trữ cho mình những kho tàng dưới đất, nơi mối mọt làm hư nát, và kẻ trộm khoét vách lấy đi“ (Mt 6, 19). Uổng phí lắm! Hãy san sẻ, đừng để nơi này quá vơi, chỗ kia quá dư thừa. Nếu ta nghĩ cứ khư khư giữ lấy những gì mình đã “dày công vun xới“ bằng nước mắt, mồ hôi, công sức của mình, thì ta không có nghĩa vụ phải chia sẻ cho người khác, miễn là ta không cướp bóc công sức, tiền bạc của ai. Có lẽ ta sẽ giật mình khi đọc lại chuyện ông phú hộ và anh Lazarô khó nghèo (xLc 16, 19-31) Chúa là Đấng Công Bằng. Người không chịu được gia đình này tiệc tùng linh đình suốt ngày đêm, thức ăn thừa mứa, trong khi Lazarô không có gì lót dạ nằm ngay trước nhà anh, dù anh này giàu là vì anh đã cực khổ tạo dựng nên. Anh kia đang đói khát cần có gì để ăn và sống, dù anh có siêng năng làm việc hay không. Chắc rằng khi gặp Chúa vào giờ sau hết, Chúa sẽ bảo: “Ta bảo thật các ngươi: mỗi lần các ngươi làm như thế cho một trong những anh em bé nhỏ của Ta đây là các ngươi đã làm cho chính ta vậy“ (Mt 25, 40).

Khổ nỗi thế gian khi làm việc thiện thì lại lấy con tép câu con tôm, lấy con tôm câu con cá, lấy con cá nhỏ để câu con cá to đùng!!! “không ai ném tiền qua cửa sổ“ là câu cửa miệng, nên việc giúp ai đó phải có lợi về của cải, kiếm mối quan hệ làm ăn, tiếng tăm về sự nhân đức hay đính kèm cái Logo để người đời biết rằng công ty này, nhà tài trợ kia… làm từ thiện. Báo chí phanh phui bao nhiêu điều đọc lên thấy thất vọng, mất cả niềm tin: Một ông nọ có tiếng đạo đức, đi đâu cũng mang theo xâu chuỗi, bỏ ra hàng chục tỉ để mời một người khuyết tật về để diễn thuyết, giúp cho giới trẻ Việt Nam có ý thức vươn lên khỏi nghịch cảnh. Quá tuyệt vời!!! Thế mà mới đây ông về miền quê nghèo ở xã Đamri mở Resort nghỉ dưỡng, chận con suối sinh hoạt của hàng trăm hộ dân ở đây, ép mua đất của họ giá rẻ mạt, họ không bán. Nửa đêm cho người tới đổ bê tông đóng cọc, rào chiếm đất của họ. Báo chí đăng, người dân biểu tình rồi cũng chìm xuồng… tiếng tăm nhân đức của ông vẫn còn, người thành phố vẫn ca tụng ông. Nghe nói ông ăn chay trường và hay… đi làm từ thiện.

Chao ơi! Sao đọc Lời Chúa nghe đau lòng đến vậy. “Khi làm việc phúc đức, anh em phải coi chừng, chớ có phô trương cho thiên hạ thấy. Bằng không, anh em sẽ chẳng được Cha anh em, Đấng ngự trên trời, ban thưởng“ (Mt 6, 1). Và nếu có bố thí cho ai, giúp đỡ ai, Chúa bảo nhỏ thế này: “Còn anh, khi bố thí, đừng cho tay trái biết việc tay phải làm“ (Mt 6, 3).

Đồng tiền có sức mạnh “vạn năng“. Cách đây khá lâu, đọc tiểu sử của một người chuyên “làm việc từ thiện“ tôi đã không cầm được nước mắt: nào là cô bị bỏ rơi bên đường rầy xe lửa, mới 7, 8 tuổi đầu đã bị đám ma cô cưỡng bức suốt thời thơ ấu. Cô có một quá khứ kinh khủng, nên khi lớn lên cô quyết làm những điều tốt lành để bù đắp cho những đứa trẻ bất hạnh như cô. Và rồi cơ sở từ thiện ra đời ở BD. Trước nhỏ, sau lớn dần. Đến bây giờ cả nước biết tiếng. Ở nước ngoài cũng giúp đỡ. Mới đây báo chí nói cô đã cắt xén bớt phần ăn của các cháu, đứa nào cũng gầy gò xanh xao, bủng beo vì thiếu ăn, thiếu mặc… Ôi, còn biết tin ai bây giờ?? Chúa bảo rồi: “Anh em không thể vừa làm tôi Thiên Chúa vừa làm tôi tiền của được“ (Mt 6, 24b). Vì “Kho tàng của anh ở đâu, thì lòng anh ở đó“ (Mt 6, 21). Anh phải ở lại chỗ nơi anh cất giấu kho tàng thôi. Và người đời cứ tha hồ mà ca tụng…

Có câu: “Giỗ cha không màng, nuôi mẹ cũng không. Cả vợ lẫn chồng đi làm từ thiện“. Nghe vừa có chút mỉa mai, châm biếm, vừa có chút xót xa. Chúa Giêsu ghét bọn giả hình. Chúa cho họ như những mồ mả, đẹp đẽ bên ngoài nhưng chứa những thây ma gớm ghiếc và hôi thối bên trong. Chúa muốn chúng ta làm muối cho đời bớt nhạt. Làm ánh sáng để bóng đêm cuộc đời bớt thê lương và thêm ấm áp. Làm những việc nhỏ bé như cho ai đó một ly nước lã khi thấy họ khát; một chút gì đó lót dạ khi họ đói; một lời hỏi han chia sẻ khi họ khổ đau; một nụ cười cảm thông chứ đừng kết tội; một ánh mắt thương yêu trìu mến; một vòng tay ôm siết chặt chân thành và tha thứ, chứ đừng ruồng bỏ… Chúa có đòi hỏi lớn lao qúa sức chúng ta đâu, sao mà khó thực hiện thế nhỉ?? Phải chăng nơi lòng ta muối đã nhạt, ánh sáng ấm áp yêu thương đã tắt, chúng ta trở thành thứ vô dụng ở ngoài đường cho người ta chà đạp lên thôi sao? (x Mt 5, 13).

Cuộc sống này vốn ngắn ngủi và luôn biến động. Nay còn mai mất. Hôm nay giàu sang phú quý ngày mai đã trắng tay. Sắc sắc không không làm lòng người chao đảo. Lo lắng làm chi. Mưu toan làm gì. “Anh em đừng lo lắng về ngày mai: ngày mai cứ để ngày mai lo. Ngày nào có cái khổ của ngày ấy“ (Mt 6, 34). Chúa đâu có hứa hẹn cho ta có một cuộc đời luôn sung sướng đâu! “Đời là bể khổ“ (Đức Phật cũng dạy như thế). Chúa để ta tự chọn lựa đường để đi và nơi để đến. Ở đó ta được nghỉ ngơi sau những bon chen vất vả của một kiếp người chẳng mấy gì vui…

Có một điều thú vị ai cũng biết. Phép lạ đầu tiên Chúa làm chỉ để giúp cho gia chủ “đỡ mất mặt“ vì thiếu rượu tại tiệc cưới Cana! Đó là việc chẳng mấy cấp thiết như bệnh tật hay chết chóc, nhưng tại sao Chúa vẫn thực hiện dù “giờ của Người chưa đến“? Đơn giản vì Chúa vâng lời Mẹ, “khi thấy thiếu rượu, thân mẫu Đức Kitô nói với Người: ‘Họ hết rượu rồi’“ (Ga 2, 3). Phải chăng người mẹ là người dạy cho con trẻ làm điều bác ái đầu tiên? Những bà mẹ thiện hảo sẽ cho đời những người con tốt. Mẹ Maria đã cho nhân loại phép lạ đầu tiên bởi quyền năng của Con Mẹ bằng sự tinh tế và lòng hay xót thương của một người phụ nữ. Bởi vậy, đi làm từ thiện các bà mẹ nhiều hơn các ông bố. Không phải các bà “lành thánh“ hơn mà các bà tinh tế và hay động lòng trắc ẩn hơn.

MẸ là nguồn nhân đức, là sự khởi đầu giúp cho con cái biết thương người bất hạnh hơn mình. Và MẸ MARIA là một khởi đầu tuyệt vời như vậy cho tất cả những bà mẹ trên thế giới về TÌNH YÊU THƯƠNG, mà CON MẸ đã phải chết để cho nhân loại được sống và sống dồi dào.

Maria Mỹ Ánh,

GX Hòa Bình-GV

Xem thêm

Lc 1,39-45

SUY NIỆM TIN MỪNG CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG, NĂM C, CỦA LM GIUSE ĐỖ VĂN THUỴ

CHÚA NHẬT 4 MÙA VỌNG NĂM C Cuộc Thăm Viếng của Đức Maria (Lc 1,39-45) …