Một buổi chiều cuối tuần, và cũng là cuối tháng, Tám xe ôm và Bảy ve chai rủ nhau “làm tí” để… xả xì-trét. Thằng thì số nghèo, đứa thì kiếp khổ, không chỉ “hợp” nhau mà còn là bạn bè với nhau từ hồi nhỏ.
Cơn mưa chiều rả rích, kéo dài từ hồi trưa, “làm tí” thì hay vô cùng. Cái quán “cờ tây” có cái tên cũng thú vị: NÓ ĐÂY RỒI! Ái chà, đúng như thế! Cũng chính cái nơi này là “trung tâm” cho hai thằng trút bao nhiêu tâm sự của cái kiếp nghèo này rồi. Tám thở dài ra chiều đăm chiêu. Bảy chau mày:
– Mày làm cái gì mà ảo não vậy? Mặc kệ nó đi. Trời sinh voi sinh cỏ. Lo bạc râu, sầu bạc tóc. Kệ tía nó đi!
– Kệ sao được mà kệ. Lo thúi ruột đây nè!
– Bộ tao không lo hả? Nhưng mà lo được gì? Chúa bảo “đừng lo ngày mai.” (Mt 6:25) Mà có lo cũng chẳng được!
– Biết vậy. Nhưng mà…
– Nhưng nhị gì nữa. Uống đi. “Ngày nào có cái khổ của ngày ấy.” (Mt 6:34) Dzô cái coi!
– Tao thấy người giàu sướng, không khổ như tụi mình.
– Tao chẳng ham. Người giàu cũng khóc. Đừng nhìn bề ngoài mà tưởng “ngon” nha!
– Dù sao họ cũng sướng cái thân. Khỏe re. Còn tao với mày thì…
– Thì sao? Nghèo mà không gian dối, không lừa bịp, không nợ nần gì ai, thế là tốt rồi. Coi vậy chứ mấy người giàu cũng nợ như chúa chổm, nhìn vậy mà không phải vậy. Vả lại, “con lạc đà chui qua lỗ kim còn dễ hơn người giàu có khó vào Nước Trời” (Mt 19:23-24) đấy nhá!
– Người giàu mà biết chi tiền đúng chỗ thì đâu có khó? Mà mày biết sao họ khó vô Nước Trời không?
– Tao thấy có hai vấn đề.
– Sao?
– Thứ nhất, Chúa Giêsu là dân nghèo chính hiệu. Ngài sinh ra ở ngoài đồng, sống ở ngoài đường, chơi thân với đám dân đen, rồi chết trần trụi ở trên đồi. Trắng tay, chẳng có chi ráo trọi. Ô-kê?
– Rồi sao nữa? Vấn đề thứ hai, nói!
– Thứ hai, Thiên Đàng không có những thứ xa xỉ phẩm cho họ xài, mà cũng chẳng có những nơi ăn chơi cho họ vô. Chúa có cho vô thì họ cũng không muốn. Cái khó nhất là tại họ “chảnh,” khinh người nghèo, và coi trời bằng… nắp bia. Ô-kê?
– Cũng có lý! Ô-kê. Nào, nâng ly chúc mừng nhau an tâm thoải mái với cái nghèo nè!
Tám xe ôm và Bảy ve chai cười to và cụng ly cái rụp:
– Dzô!
Tám nheo mắt và nói:
– Tao thấy mày có vẻ rành Kinh Thánh dữ nghen!
– Không rành chi, chỉ nhớ vài câu để “nổ” thôi. Nhưng là mấy câu cần thiết nha!
– Thế là được rồi. Nhớ lắm mà không áp dụng cũng vô ích!
– Tao nhớ câu này hay, hợp với tụi mình nè. Cũng chỉ hai điều thôi!
– Câu gì? Nói nghe coi!
Bảy tằng hắng ra vẻ trang trọng, vừa nhìn Tám vừa nói:
– Nghe nè: “Con chỉ xin hai điều, Ngài đừng nỡ chối từ trước khi con nhắm mắt: Xin đẩy xa con lời dối trá và chuyện lọc lừa. Xin đừng để con túng nghèo, cũng đừng cho con giàu có; chỉ xin cho con cơm bánh cần dùng, kẻo được quá đầy dư, con sẽ khước từ Ngài mà nói: ‘Đức Chúa là ai vậy?’ hay nếu phải túng nghèo, con sinh ra trộm cắp, làm ô danh Thiên Chúa của con.” (Cn 30:7-9)
– Chà, quá “đã” luôn. Nào, dzô cái nữa coi!
– Ô-kê. Dzô!
TRẦM THIÊN THU