Người ta nói rằng “không ai học được chữ ngờ”. Đúng như vậy! Cũng chẳng cần nhiều tuổi hoặc sống lâu mới có kinh nghiệm sống, đặc biệt là những chuyện vui buồn lẫn vào nhau. Chẳng hạn vụ tai nạn tang thương xảy ra ngày 30-7-2018, đó là chiếc xe 16 chỗ đang trên đường đi rước dâu từ Quảng Trị vô Bình Định thì gặp nạn tại Quảng Nam, khiến 13 người tử vong, trong đó có chú rể. Rạp cưới chợt hóa thành rạp tang, có nhà mất một lúc 4 người. Thật xót xa, não lòng. Trong đó có những người còn rất trẻ nhưng kinh nghiệm thật sâu đậm. Màu khăn tang trắng toát mà chẳng vui gì, đó là màu trắng toát buồn thảm!
Cuộc đời mỗi chúng ta đều được khắc họa đậm nét trong Kinh Thánh – đặc biệt là Phúc Âm. Kinh Thánh cho biết rằng sau khi Chúa Giêsu tiên báo lần thứ nhất về cuộc thương khó và phục sinh (Mt 16:21-23; Mc 8:31-33; Lc 9:22), đồng thời đưa ra điều kiện để theo Ngài (Mt 16:24-28; Mc 8:34-38; Lc 9:23-27), Ngài còn nói cho họ biết: “Tôi bảo thật các người: trong số những người có mặt ở đây, có những kẻ sẽ không phải nếm sự chết, trước khi thấy Triều Đại Thiên Chúa đến, đầy uy lực” (Mc 9:1). Và Triều Đại Thiên Chúa đã đến, nhưng nhiều người vẫn chưa nhận ra.
Sau đó một tuần, Chúa Giêsu dẫn ba “đệ tử ruột” đi theo mình – đó là Phêrô, Giacôbê và Gioan. Ngài đưa họ lên một ngọn núi cao – núi Tabor, và rồi Ngài biến đổi hình dạng trước mắt các ông: Khuôn mặt sáng chói như mặt trời, y phục rực rỡ, trắng tinh, không thợ giặt nào có thể giặt trắng được như vậy. Họ thấy ông Êlia cùng ông Môsê hiện ra đàm đạo với Thầy Giêsu. Trong giây phút vui sướng tột cùng, ông Phêrô thưa ngay với Đức Giêsu: “Thưa Thầy, chúng con ở đây, thật là hay! Chúng con xin dựng ba cái lều, một cho Thầy, một cho ông Môsê, và một cho ông Êlia” (Mc 9:5). Ôi, ông sung sướng quá nên nói mà chẳng biết mình nói gì, nói theo ngôn từ ngày nay thì người ta gọi là “nói sảng”.
Thật vậy, Thánh Mác-cô cho biết rõ ràng: “Thực ra, ông không biết phải nói gì, vì các ông kinh hoàng” (Mc 9:6). Hẳn là phải kinh hoàng thôi, phần thì chưa thấy bao giờ, phần thì quá kỳ lạ. Lạ thì lạ lắm, mà sướng thì cũng sướng vô cùng. Thật là “quá đã”! Ông Phêrô sướng đến nỗi quên chính mình và hai anh bạn, thế nên chỉ xin làm lều cho Sư Phụ và hai nhân vật quan trọng (VIP – Very Important Person) kia mà thôi. Quả thật, khi thực sự thấy “phép lạ” (chính hiệu chứ không là “sự lạ”), người ta sẽ quên hết mọi sự và thay đổi cuộc đời ngay lập tức!
Khi đó, cả ba đệ tử đều đang “ngon trớn” thì bỗng có một đám mây bao phủ họ. Từ đám mây phát ra tiếng nói: “Đây là Con Ta yêu dấu, hãy vâng nghe lời Người” (Mc 9:7). Mèn ơi! Lại lạ lùng quá chừng luôn! Các ông nhìn xung quanh thì không thấy ai nữa, chỉ còn Thầy Giêsu với họ. Ôi chao, tiếc hùi hụi! Và rồi khi ở trên núi xuống, Đức Giêsu truyền cho các ông không được kể lại cho ai nghe những điều vừa thấy, trước khi Con Người từ cõi chết sống lại. Cái lạ này nối tiếp điều lạ khác, lạ lùng hết sức!
Thiên Chúa nhân từ và đại lượng, nhưng Ngài cũng rất công bằng. Ai được nhiều sẽ bị đòi lại nhiều, ai được ít thì sẽ bị đòi ít. Đừng tưởng được nhiều là “ngon”, là oai, rồi hóa kiêu ngạo, nhưng cũng đừng thấy mình được ít mà buồn hoặc so đo kèn cựa với người được nhiều. Thiên Chúa biết rõ mọi người, ai có khả năng gì thì Ngài trao công việc phù hợp, mà làm cho Ngài chứ không phải để lấy tiếng hoặc khoe mẽ. Ba môn đệ được “ưu tiên” thấy Chúa Giêsu biến hình vì Ngài muốn củng cố đức tin cho họ, và tất nhiên được ưu tiên thì cũng phải “trả giá” cân xứng thôi. Đó là luật công bình.
Tín nhân chúng ta đều biết rằng Thiên Chúa yêu thương chúng ta vô cùng, mặc dù chúng ta chỉ là tội nhân và hoàn toàn bất xứng với Ngài, nghĩa là chúng ta không có quyền đòi hỏi chi cả. Thế nhưng Ngài đã bắt Con Yêu Dấu Giêsu chịu đau khổ tới tận cùng bảng số, như ngôn sứ Isaia đã mô tả: “Tất cả chúng ta lạc lõng như chiên cừu, lang thang mỗi người một ngả. Nhưng Đức Chúa đã đổ trên đầu người tội lỗi của tất cả chúng ta” (Is 53:6). Và rồi Chúa Giêsu đã “cam chịu để cho những người tội lỗi chống đối mình, để chúng ta khỏi sờn lòng nản chí” (Dt 12:3) khi phải chịu gian lao và khổ đau trong cuộc đời này. Thật vậy, chí sĩ ái quốc Phan Bội Châu nói thật chí lý: “Ví phỏng đường đời bằng phẳng cả, anh hùng hào kiệt có hơn ai”. Gian khổ tôi luyện con người, hơn nhau ở chỗ đó.
Sống là chiến đấu, chiến đấu ngay với chính mình. Cuộc đời bình thản thật nhàm chán, không có đấu tranh thì không gọi là cuộc đời. Người ta luôn phải chiến đấu với mọi thứ, mà có cuộc chiến nào lại không cam go? Càng cam go hơn khi cuộc chiến đó là cuộc chiến tâm linh. Thánh Phaolô so sánh: “Quả thật, trong cuộc chiến đấu với tội lỗi, anh em chưa chống trả đến mức đổ máu” (Dt 12:3-4). Cha mẹ yêu thương con cái, nhưng đâu phải chúng đòi hỏi gì cũng được. Có những thứ không cho hoặc cấm thì mới thực sự là yêu thương chúng. Phàm nhân chỉ là kẻ xấu mà còn phải biết cách cư xử như vậy huống gì Thiên Chúa, Đấng chí thánh, toàn trí và toàn tri.
Thật vậy, Thiên Chúa dành cho chúng ta tình yêu thương rất đặc biệt, vì thế Ngài cũng muốn chúng ta phải sống “khác người” – khác theo chiều hướng tích cực chứ không tiêu cực. Đồng thời phải ghi lòng tạc dạ điều này: Tất cả phải NHỜ Ngài, VỚI Ngài và TRONG Ngài. Cách yêu thương của Thiên Chúa độc nhất vô nhị, kỳ lạ mà rất tuyệt vời!
Ngưỡng sinh – tử chỉ là một làn ranh mong manh, cũng tương tự đối với khoảng hên – xui, may – rủi, sướng – khổ,… Cái gì cũng có “cái giá” nhất định.
Lạy Thiên Chúa quyền linh, xin giúp chúng con nhận biết tình yêu Ngài dành cho chúng con ngay khi chúng con chịu đau khổ giữa cuộc đời này, để trong mọi hoàn cảnh – dù ở Ta-bor hay Can-vê, chúng con vẫn không nao núng hoặc thất vọng, luôn giữ vững lòng tin kính Ngài là Thiên Chúa duy nhất, luôn biết yêu mến Ngài trọn con người của chúng con, can đảm hành động và sẵn sàng vâng lời Ngài mọi nơi, mọi lúc. Chúng con cầu xin nhân danh Thánh Tử Giêsu, Đấng cứu độ nhân loại. Amen.
TRẦM THIÊN THU