Bánh Trường Sinh
Bài Tin Mừng hôm nay chúng ta phải đặt trong bối cảnh của nó.
Ðó là thời kỳ Ðức Giêsu đang được quần chúng ngưỡng mộ nhất:
Ngài đi đâu dân chúng cũng đông đảo ùa theo đến đó, thậm chí họ còn muốn tôn Ngài lên làm vua khiến Ngài phải trốn đi.
Nhưng họ cũng vẫn tìm ra được chỗ Ngài và sáng hôm sau lại ùa tới vây quanh Ngài.
Và vấn đề được đặt ra ở đây là tại sao quần chúng tuôn đến với Ngài như thế?
Thưa vì lợi lộc vật chất:
Chúa đã chữa nhiều bệnh tật: mù, què, câm, điếc, cả kẻ chết Ngài cũng làm cho sống lại.
Hơn nữa, Chúa lại vừa mới làm một phép lạ bánh hóa nhiều.
Chỉ với 5 chiếc bánh và 2 con cá mà biến ra cho đủ lương thực cho năm ngàn người ăn no.
Chắc là họ nhủ thầm:
Giá mà có ông này bên cạnh ta mãi thì ta chẳng bao giờ sợ đói khát, cũng chẳng cần phải làm lụng cực nhọc mà vẫn luôn no đủ.
Chính vì có ý nghĩ như thế, cho nên họ mới định tôn Ngài lên làm vua.
Ðức Giêsu biết rõ ý tưởng của họ nên trốn lên núi.
Nhưng sáng hôm sau gặp lại họ, Ðức Giêsu nói thẳng với họ:
“Các ngươi tìm Ta không phải vì các ngươi đã thấy những dấu lạ, nhưng vì các ngươi đã được ăn bánh no nê”.
Đức Gêsu biết rõ tâm tư của họ, họ đến với Ngài chỉ vì muốn được ăn bánh no nê như đã được ăn hôm trước.
Rồi Ðức Giêsu muốn đưa họ lên cao hơn
“Các ngươi hãy ra công làm việc không phải vì của ăn hay hư nát, nhưng vì của ăn tồn tại cho đến cuộc sống muôn đời,là của ăn Con Người sẽ ban cho các ngươi.”
Quả thật, con người chúng ta cần có những của ăn cho thể xác và những của ăn cho tinh thần.
Ngoài cơm bánh ra chúng ta còn đói rất nhiều thứ:
– Đói được người ta tôn trọng: không ai muốn bị coi là đồ bỏ; ai cũng muốn có người khác trọng mình, ít ra là một người.
– Đói được người ta chấp nhận: nếu không ai chấp nhận chúng ta thì chúng ta không sao thể hiện chính mình được.
– Đói những tương giao: không được tương giao với người khác thì chúng ta sẽ trở nên cô độc buồn sầu.
– Đói nguồn động viên: không có gì động viên chúng ta thì chúng ta giống như những cánh buồm không gió.
– Đói niềm tin: ai cũng cần đức tin hay ít ra là một số điều mình tin tưởng.
Nếu không thì dòng đời chúng ta bị trôi dạt như những con thuyền không định hướng.
– Đói hy vọng: bao lâu con người còn hy vọng thì còn có thể làm được nhiều việc; một khi đã mất hy vọng thì mất tất cả.
– Đói tình yêu: nếu cơn đói này được thỏa mãn thì hầu hết những cơn đói khác sẽ biến mất.[1]
Chúa Giêsu còn cho họ thấy ngoài cái đói cuả thể xác, cái đói của tinh thần còn có cái đói của tâm linh nữa.
Cái đói sâu xa nhất, hàm chứa trong mọi cơn đói khác, đó là cái đói sự sống đời đời. Một cái đói mà chỉ một mình Chúa Giêsu mới làm thỏa mãn được.
Đó là đói chân lý, chỉ có Ngài mới ban chân lý cho loài người.
Đó là đói tình yêu, chỉ có Ngài mới ban cho họ tình yêu vượt trên tội lỗi và sự chết.
Chỉ có Chúa Giêsu mới làm thỏa mãn sự đói khát không xoa dịu được của tâm linh con người.
Và như trong bài đọc một hôm nay, sách Xuất Hành còn nhắc lại việc Thiên Chúa ban manna từ trời rơi xuống nuôi dân Do Thái suốt quãng đường đi về Đất Hứa.
Và trong bài Tin Mừng, Đức Giêsu cho dân Do Thái biết manna mà Thiên Chúa ban cho cha ông họ trong sa mạc chưa phải là bánh thật mà chỉ là biểu tượng cho thứ bánh mà Thiên Chúa sẽ ban cho loài người.
Bánh thật ấy là bánh hằng sống.
Đức Giêsu đã khẳng định rằng bánh ấy chính là Ngài, khi Ngài nói với họ:
”Chính Ta là bánh ban sự sống.
Ai đến với Ta sẽ không hề đói.
Ai tin vào Ta, sẽ không hề khát bao giờ” (Ga 6, 35).
Đó chính là bí tích Thánh Thể mà mà Chúa Giêsu muốn giới thiệu với chúng ta hôm nay. Amen.
LM Giuse Đỗ Văn Thụy
[1] Viết theo Flor McCarthy