Home / Suy Niệm Lời Chúa / Bài giảng Lễ Chúa nhật 16 TN- B, của Lm. Giuse Đỗ Văn Thụy

Bài giảng Lễ Chúa nhật 16 TN- B, của Lm. Giuse Đỗ Văn Thụy

 

 

“Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút

Số người mắc bệnh thần kinh ngày nay càng ngày càng nhiều. Và một trong những lý do đưa đến căn bệnh đó là nếp sống càng ngày càng ồn ào xô bồ.

Ngoài đường thì tiếng xe, tiếng máy, tiếng người ồn ào;

trong nhà thì các thứ tiếng nói, tiếng hát, tiếng nhạc từ các máy radiô, tivi, cassette;

rồi còn những tiếng khác từ các rạp hát, các loa phóng thanh…

Ở giữa bao nhiêu là tiếng động ồn ào đó, con người ngày nay như bị quay cuồng,

bị phân tâm, bị trống rỗng. 

Thần kinh thì căng thẳng, và nội tâm thì nghèo nàn.
Ðể thoát ra khỏi bầu khí ồn ào cẳng thẳng đó hầu tìm lại phần nào yên tĩnh, trầm lặng, nội tâm…

người ta đã tìm đến với Yoga, với Thiền, với những phương pháp dưỡng sinh…

Tất cả những cố gắng và những sáng kiến vừa kể trên cũng là một phản ứng tất nhiên của con người để quân bình lại cuộc sống đã quá ồn ào và bất ổn.
Như thế, chúng ta thấy được rằng một bầu khí yên tĩnh, một thời gian trầm lặng là điều rất cần thiết cho con người.

Nó cần thiết vừa để cho thân xác nghỉ ngơi, vừa để cho tinh thần con người thư giãn, vừa để cho trí óc con người sáng suốt nhìn lại cuộc sống mình, kiểm điểm và rút ưu khuyết điểm để định hướng cho cuộc sống trong giai đoạn tới.

Cũng chính vì thế, sau khi các tông đồ đi hoạt động truyền giáo trở về,

Ðức Giêsu đã bảo các ông chèo thuyền qua phía bên kia hồ,

yên tĩnh hơn để tĩnh dưỡng thân xác và tâm hồn

“Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút”
Lời khuyên của Chúa Giêsu ngày nay vẫn được những bậc tu hành, các giám mục, linh mục, tu sĩ, đặc biệt coi trọng.

Hằng năm, hàng tháng các vị đó vẫn có những cuộc tĩnh tâm, có khi kéo dài một tháng, có khi một tuần, có khi một ngày, hay ít ra cũng một buổi.

Trong thời gian đó, các ngài cầu nguyện,

kiểm điểm đời sống và định hướng hoạt động cho những ngày sắp tới.
Còn đối với giáo dân, cuộc sống với miếng cơm manh áo khiến chúng ta không có nhiều thời giờ rãnh rỗi để làm những cuộc tĩnh tâm như vậy.

Tuy nhiên chúng ta cũng đừng quên rằng yên tĩnh là một nhu cầu cần thiết cho cuộc sống, cuộc sống càng ồn ào chừng nào thì nhu cầu yên tĩnh càng cần thiết chứng ấy. Cho nên dù bận rộn,

thỉnh thoảng chúng ta cũng hãy cố gắng đi tìm một chút yên tĩnh cho tâm hồn mình.[1]

Và sau đây là một số những mẫu gương cụ thể:

Trong tờ báo New York Times gần đây đã viết về những thương gia trong thành phố New York như sau:

“Các doanh nhân đã xoay sang việc cầu nguyện bởi vì họ mong muốn xây dựng một tình bằng hữu với những người đồng nghiệp và qua đó, họ có thể thông cảm với nhau những khó khăn trong công việc hằng ngày.”

 

Ông Uynliam Phinlơ, một doanh nhân thành đạt, lúc đầu sống rất chật vật và nghèo khổ, sau làm nghề viết báo, rồi mở nhà in, lợi nhuận hàng năm thu vào rất nhiều.

Ông viết một quyển sách kể về những kinh nghiệm của đời ông.

Ngay trang đầu tiên có những dòng chữ sau:

“Có bao giờ các bạn đã thử sống một mình trong căn phòng, không đọc sách báo, không nghe radiô hay ca nhạc, không xem tivi, không làm gì hết, một mình với những ý tưởng để suy nghĩ.

Các bạn cứ thử xem, một chiều im lặng, mình với mình thôi,

sẽ giúp cho các bạn biết mình, biết người, và chắc chắn các bạn sẽ thành công”.

Cũng trong một ý hướng như bài báo trên, một nhân viên ban chấp hành đã nói lên trong một cuộc họp hằng tuần tại Chase Manhattan Plaza:

“Đây là chỗ để tôi đến và lấy lại nguồn sống.

Nếu tôi không thể đến đây được thì tôi không biết tôi sẽ có thể làm được gì không.” 

 

Và có câu chuyện kể rằng:“Một nhà thám hiểm nọ đi lạc trong sa mạc, chuyển từ nơi này đến nơi kia, nhìn hết hướng nay đến hướng khác, ở đâu ông cũng chỉ thấy toàn cát với cát.

Ông lê gót trong tình trạng tuyệt vọng, tình cờ chân ông vấp phải một gốc cây khô.

Ông không còn đủ sức đứng lên,

ông không còn đủ sức chiến đấu và cũng không còn một chút hy vọng sống sót nào. Trong tư thế bất động ấy,

nhà thám hiểm bỗng ý thức được về sự thinh lặng của sa mạc.

Bốn bề chỉ có thinh lặng. Thình lình ông ngẩng đầu lên.

Trong thinh lặng tuyệt đối của sa mạc,

ông bỗng nghe được như có tiếng thì thào yếu ớt vọng lại bên tai.

Dồn tất cả sự chú ý, nhà thám hiểm mới nhận ra được đó la tiếng chảy róc rách của một con suối từ xa vọng ại.

Như sống lại từ cõi chết, ông xác định nơi xuất phát của tiếng suối,

ông dùng hết nguồn năng lực còn lại,

ông cố gắng lê lết cho đến khi gặp được dòng suối.

Cuộc sống chúng ta thật quả bận rộn và ồn ào, khiến chúng ta không nghe được tiếng nói và không nhận ra được sự hiện diện của Thiên Chúa.

Có thinh lặng trong cõi lòng, chúng ta mới nghe được tiếng thì thầm mời gọi của Chúa trong từng giây phút của cuộc sống.

Chính sự thinh lặng giúp chúng ta nhận ra được tiếng của Thiên Chúa như “dòng suối róc rách” trong cảnh ồn ào của cuộc sống hôm nay”.[2]

Đó chính là điều Chúa Giêsu nhắc nhở các môn đệ

và cũng nhắc nhở chính chúng ta,

những người đang hiện diện trong thánh đường này:

“Các con hãy lui vào nơi vắng vẻ mà nghỉ ngơi một chút”

LM Giuse Đỗ Văn Thụy


[1] Lm. Carôlô Hồ Bặc Xái, CN 16B TN

[2] Sống theo Thần Khí, Cứu Thế Tùng Thư, trg.259-260

 

Xem thêm

Lc 1,39-45

SUY NIỆM TIN MỪNG CHÚA NHẬT IV MÙA VỌNG, NĂM C, CỦA LM GIUSE ĐỖ VĂN THUỴ

CHÚA NHẬT 4 MÙA VỌNG NĂM C Cuộc Thăm Viếng của Đức Maria (Lc 1,39-45) …