HIỆP SỐNG TIN MỪNG
CHÚA NHẬT 27 THƯỜNG NIÊN C
Kb 1,2-3;2,2-4 ; 2Tm 1,6-8.13-14 ; Lc 17,5-10
KHIÊM TỐN PHỤC VỤ TRONG TIN YÊU
I.HỌC LỜI CHÚA
- TIN MỪNG : Lc 17,5-10
(5) Các Tông đồ thưa với Chúa Giê-su rằng : “Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con”. (6) Chúa đáp : “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này : “Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc, nó cũng sẽ vâng lời anh em”. (7) Ai trong anh em có người đầy tớ đi cày hay đi chăn chiên, mà khi nó ở ngoài đồng về, lại bảo nó : “Mau vào ăn cơm đi !”, (8) chứ không bảo : “Hãy dọn cơm cho ta ăn, thắt lưng hầu bàn cho ta ăn uống xong đã, rồi anh hãy ăn uống sau !” (9) “Chẳng lẽ ông chủ lại biết ơn đầy tớ vì nó đã làm theo lệnh truyền sao ? (10) Đối với anh em cũng vậy : Khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói : Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng. Chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi”.
- Ý CHÍNH : Nhân việc các Tông đồ xin Đức Giê-su ban thêm đức tin, Người đã đề cao sức mạnh của một đức tin đích thực. Qua dụ ngôn về một người đầy tớ luôn vâng lời và khiêm tốn, Người muốn các ông phải tránh thái độ công thần khi đòi Chúa trả công cho mình ngay đời này. Trái lại, phải khiêm tốn phục vụ và chu toàn sứ vụ rao giảng Tin mừng với tinh thần quảng đại vô vụ lợi.
- CHÚ THÍCH :
– C 5-6 : + Tông đồ : Ở đây đức Giê-su nói riêng với nhóm Tông đồ chứ không phải nói chung với các môn đệ. Tông đồ là tước hiệu dành riêng cho Nhóm 12 được Đức Giê-su tuyển chọn từ nhóm 72 môn đệ (x. Lc 10,1; 6,12-13). Các Tông đồ phải từ bỏ mọi sự mà đi theo Đức Giê-su và sau này sẽ được Người trao quyền lãnh đạo đoàn chiên và được sai đi rao giảng Tin mừng Nước Thiên Chúa. + Xin thêm lòng tin cho chúng con : Đứng trước những đòi hỏi của Luật Mới (x. Lc 17,1-4) và sứ vụ phải mở rộng Nước Thiên Chúa, các Tông đồ cảm thấy bất lực. Các ông đã xin Đức Giê-su gia tăng thêm lòng tin đang yếu kém của các ông (x. Lc 8,25). Các ông đã xin Người mở rộng tâm hồn để đón nhận được ánh sáng đức tin. + “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải” : Hạt cải là loại hạt giống nhỏ nhất (x. Mt 13,32). Khi so sánh lòng tin với hạt cải, Đức Giê-su muốn nhấn mạnh về mặt phẩm chất hơn về số lượng của đức tin. Một sự phó thác dù nhỏ bé đến đâu, nếu được thực hiện với đức tin, thì vẫn có thể đạt được kết quả lớn lao kỳ diệu. Vì khi ấy người ta làm việc không dựa vào sức riêng, nhưng nhờ vào quyền năng Thiên Chúa. + “Thì dù anh em có bảo cây dâu này : “Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc, nó cũng sẽ vâng lời anh em” : Cây dâu là một cây đại thụ, rễ của nó rất lớn và có thể sống tới 600 năm. Nhưng chỉ cần một lời nói phát xuất từ niềm tín thác hoàn toàn vào Thiên Chúa, cũng có thể bứng được cây đó khỏi mặt đất và xuống mọc trong lòng biển hồ Ga-li-lê (x. Mt 17,20). Ở đây Đức Giê-su không khuyến khích người ta cầu xin phép lạ giật gân, và chắc không bao giờ Người lại thực sự di dời cây dâu xuống trồng dưới lòng biển. Vì Người luôn từ chối làm phép lạ để chứng minh Người là Con Thiên Chúa như đòi hỏi của các đầu mục Do thái nhiều lần. Đây chỉ là một kiểu nói nhằm đề cao sức mạnh của lòng tin thôi.
– C 7-8 : + Có người đầy tớ đi cày hay đi chăn chiên… : Theo tập tục thời đó, người đầy tớ không được tự do làm việc theo ý mình, nhưng phải luôn làm theo ý của ông chủ. Ở đây, người đầy tớ vừa cày ngoài ruộng về, hoặc vừa dẫn chiên từ đồng cỏ về nhà. Ông chủ đòi anh ta phải tiếp tục phục vụ bữa ăn tối cho ông. Bổn phận của người đầy tớ là phải làm việc hết mình theo ý muốn của ông chủ.
– C 9-10 : + Chẳng lẽ ông chủ lại biết ơn đầy tớ vì nó đã làm theo lệnh truyền sao ? : Qua hình ảnh đầy tớ. Đức Giê-su muốn dạy người làm việc cho Chúa không được vênh vang đòi Chúa phải đền ơn mỗi lần làm được một việc gì. Trái lại, họ cần ý thức thân phận tôi tớ thấp hèn của mình để sẵn sàng làm mọi việc theo lệnh Chúa truyền. + “Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng. Chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi” : “Đầy tớ vô dụng” không có nghĩa là không làm được gì. Ở đây, “đầy tớ vô dụng” là một kiểu nói cường điệu ám chỉ “mang thân phận hèn kém”. Người Tông đồ cần tránh thái độ “công thần”. Vì các thành quả tuy bề ngoài do các ông làm, nhưng thực sự đều nhờ ơn Chúa giúp, như lời Người phán : “Không có Thầy, anh em không làm được gì” (Ga 15,5). Thánh Phao-lô cũng khiêm tốn nhận rằng : “Tôi trồng, anh A-pô-lô tưới, nhưng Thiên Chúa mới cho lớn lên” (1 Cr 3,6). Tóm lại, khi rao giảng Tin Mừng ta cần noi gương khiêm hạ của Đức Giê-su (x. Pl 2,6-8).
- CÂU HỎI : 1) Tông đồ là những ai ? 2) Tại sao các ông lại xin Đức Giê-su gia tăng thêm lòng tin ? 3) Khi so sánh đức tin với hạt cải, Đức Giê-su muốn dạy điều gì ? 4) Đức Giê-su nói về sức mạnh của một đức tin chân chính qua câu nói nào ? 5) Tại sao Người lại muốn các Tông đồ phải tránh thái độ “công thần” ? 6) Tại sao Đức Giê-su muốn các Tông đồ phải luôn tự nhủ : mình chỉ là “những đầy tớ vô dụng” ?
II.SỐNG LỜI CHÚA
- LỜI CHÚA : “Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con” (Lc 17,5).
- CÂU CHUYỆN :
- ĐỨC TIN HẠT CẢI CỦA MẸ TÊ-RÊ-SA CAN-QUÝT-TA :
Ngày nay, trên thế giới, ít có người không biết tên Mẹ TÊ-RÊ-SA CAN-QUÝT-TA. Mẹ là một nữ tu đã được tặng nhiều giải thưởng cao quý nhất : Năm 1963, Ấn Độ đã tặng Mẹ giải thưởng “Bông Huệ Tuyệt Vời”; Phi-líp-pin thì tặng giải thưởng Mas-say-say; Năm 1974 Rô-ma tặng Mẹ giải “Hòa Bình Gio-an 23” và đến năm 1979, Mẹ được tặng giải No-ben Hòa Bình thế giới. Mẹ đã qua đời vào năm 1997 hưởng thọ 87 tuổi. Dù chỉ là một nữ tu không chút địa vị quyền hành, không có nhiều tiền bạc hay quyền lực… thế mà khi qua đời, Mẹ lại được nhiều vị đứng đầu quốc gia như Tổng Thống, Chủ Tịch Nhà Nước của các nước lớn như Liên Xô, Trung Quốc, Hoa Kỳ, Ấn Độ… hay các nước nhỏ như Việt Nam, Lào, Cam-pu-chia… hiện diện hay cử đại biểu đến dự lễ an táng, tiễn đưa Mẹ đến nơi an nghỉ cuối cùng.
Vào năm 1948, Mẹ đã nhìn thấy một người đàn bà đang bị đói ăn đang ôm đứa con nhỏ mới sinh nằm bên một đống rác hôi thối, ruồi nhặng bu đầy chung quanh. Cảnh tượng ấy làm Mẹ xúc động như nhìn thấy Đức Giê-su đang bị bỏ rơi trên cây thập giá. Từ đó Mẹ đã quyết hiến trọn cuộc đời để phục vụ những người cùng khổ. Họ là những người đang bị bệnh tật, đói rách, không nhà phải nằm ngủ trên các hè phố hay bãi rác công cộng để chờ chết mà không được ai chăm sóc. Mẹ đã mang họ về nhà dòng và phục vụ họ thật chu đáo, cho đến khi qua đời. Nhờ lời cầu nguyện và sự cộng tác giúp đỡ của nhiều nhà hảo tâm, Mẹ và các nữ tu dòng Thừa Sai Bác Ái đã lập được gần 300 nhà hấp hối như thế. Cuộc đời và công việc của Mẹ Tê-rê-sa, một nữ tu nghèo nhưng đã làm được những việc phi thường nhờ đức tin, đã minh chứng cho Lời Chúa dạy hôm nay : “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này : Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc, nó cũng sẽ vâng lời anh em” (Lc 17,6). Vậy đức tin là gì ? Tại sao chúng ta phải xin Chúa ban thêm đức tin cho chúng ta ?
- KHIÊM NHƯỜNG LÀ NỀN TẢNG MỌI NHÂN ĐỨC :
Một thầy Ráp-bi già bị bệnh phải nằm liệt giường. Các môn đệ rủ nhau đến thăm và thì thầm nói chuyện với nhau cố ý làm vui lòng ông. Họ hết lời ca tụng các nhân đức tuyệt vời của thầy.
Một người trong bọn nói : “Từ thời vua Sa-lo-mon đến nay, chưa có ai khôn ngoan được như thầy mình”. Người khác nói : “Đức tin của thầy ngang ngửa với đức tin của tổ phụ Áp-ra-ham”. Người thứ ba nói : “Chắc chắn sự kiên nhẫn của thầy không thua sự kiên nhẫn của thánh Gióp”. Người thứ tư thêm vào : “Về sự cầu nguyện thân mật với Chúa, thì chỉ có hai vị đứng đầu là ông Mô-sê và thầy chúng ta mà thôi”.
Nghe các môn đệ khen như vậy, nhưng xem ra thầy ráp-bi vẫn tỏ thái độ không vui. Chờ cho đám môn đệ ra về rồi, vợ thầy mới lên tiếng hỏi :
– Ông có nghe thấy họ ca tụng ông không ?
– Có.
– Thế tại sao ông vẫn không vui ?
Vị ráp-bi liền than phiền :
– Vì không thấy ai nhắc đến nhân đức khiêm nhường của tôi cả.
Muốn được người ta ca ngợi sự khiêm nhường của mình thì thầy ráp bi này lại chẳng có nhân đức khiêm tốn chút nào ! Cho dù thầy có khôn ngoan như vua Sa-lo-mon, đức tin có mạnh mẽ ngang ngửa với tổ phụ Áp-ra-ham, lòng kiên nhẫn có được như thánh Gióp và có sống thân mật với Đức Chúa như mục tử Mô-sê… mà không có lòng khiêm hạ thì tất cả các nhân đức nói trên cũng chỉ là con số không to tướng. Cũng vậy, nếu chúng ta tập thành được nhiều nhân đức, có chu toàn được các bổn phận đạo đức hằng ngày, có làm được nhiều việc từ thiện lớn lao, nhưng chúng ta lại tự mãn và khoe khoang thành tích ấy ra để được người đời ca tụng, thì chúng ta lại không còn phải là người thực sự thánh thiện nữa.
Vì khiêm tốn là nền tảng của mọi nhân đức, nên hôm nay Chúa Giê-su đã dạy các môn đệ : “Khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói : “Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi” (Lc 17, 10).
- QUAN TÂM PHỤC VỤ MANG LẠI HẠNH PHÚC THỰC SỰ :
Tại văn phòng của một Cố vấn Tâm lý, một thiếu phụ vừa trẻ vừa giàu giải bày tâm sự : “Bất cứ thứ gì tôi muốn thì chồng tôi đều cho tôi cả. Tôi có đủ mọi sự, nhưng không biết tại sao trong lòng vẫn cảm thấy trống vắng. Xin cho tôi lời khuyên”. Nhà Cố vấn tâm lý không trả lời, nhưng bảo cô thư ký của bà kể chuyện đời tư của cô ta, Câu chuyện ấy như sau :
“Chồng tôi đã chết lâu, cách nay 3 tháng con tôi cũng chết vì bị xe đụng. Tôi cảm thấy như đã bị mất tất cả và không thể chợp mắt ngủ được, cũng chẳng thiết gì ăn uống và không muốn nở nụ cười với ai. Một hôm tôi đi làm về hơi khuya. Có một chú mèo con cứ đi theo sau tôi. Ngoài trời đang rất lạnh và tôi thấy tội nghiệp con mèo, nên tôi mở cửa cho nó vào nhà. Tôi pha một ly sữa cho nó uống. Nó kêu meo meo rồi đến ngồi bên cạnh và cọ mình vào chân tôi. Lần đầu tiên tôi cười. Rồi sau đó tôi nghĩ : nếu việc giúp đỡ một chú mèo con mà có thể làm cho tôi cười được, thì việc giúp cho một người nào đó chắc sẽ còn làm tôi được hạnh phúc nhiều hơn nữa.
Thế là hôm sau tôi nướng vài ổ bánh mì mang sang cho một bà cụ hàng xóm đang bị bệnh. Từ đó mỗi ngày tôi đều để tâm làm một vài việc gì đó giúp cho người chung quanh. Và quả thực tôi đã dần dần tìm thấy hạnh phúc. Tôi nghiệm ra được điều này là : ta sẽ không có hạnh phúc khi ta chỉ chờ được người khác đem lại hạnh phúc cho ta; Trái lại ta sẽ có hạnh phúc thực sự khi biết quan tâm phục vụ tha nhân, làm cho người khác được hạnh phúc”.
Nghe đến đó, người thiếu phụ trẻ đã bật khóc. Quả thật, cô đã có rất nhiều thứ mà đồng tiền mang lại, nhưng cô lại không cảm thấy hạnh phúc, là thứ mà đồng tiền không thể mua được. Và cô đã quyết định sẽ thực hành theo gương cô thư ký kia là làm cho người khác vui. Chính khi quên mình để nghĩ đến người khác lại là cách hữu hiệu để mang lại niềm vui cho bản thân mình (Charlene Johnson).
- THỰC THI BÁC ÁI LÀ PHƯƠNG THẾ CỦNG CỐ ĐỨC TIN :
Có một bà cụ già nọ đã trải qua một thời gian nghi ngờ về sự hiện diện của Thiên Chúa khi phải đối diện với nhiều tai ương hoạn nạn liên tiếp xảy ra cho mình. Trong lúc tâm hồn bối rối hoang mang, bà đến gặp cha linh hướng để xưng tội và xin ngài một lời khuyên. Bà hy vọng vị linh mục này sẽ nói với bà về sự hiện hữu và lòng nhân từ yêu thương của Thiên Chúa. Nhưng bà rất ngạc nhiên khi cha linh hướng lại cho bà lời khuyên không mấy ăn nhập với thắc mắc của bà : Cha khuyên bà hãy về nhà thực thi những cử chỉ đẹp, hãy cảm thông với những nỗi đau khổ bất hạnh của người chung quanh. Dù không mấy thỏa mãn về đáp án này nhưng bà vẫn làm theo lời khuyên của cha. Quả thật sau một thời gian, bà đã lấy lại được niềm tin trước đó. Những nghi ngờ về sự hiện hữu và lòng nhân từ của Thiên Chúa cũng tự nhiên biến mất.
- SUY NIỆM :
Nhân việc các Tông đồ xin Đức Giê-su ban thêm đức tin, Người đã cho biết đức tin là một hồng ân nên các ông phải cầu xin Chúa ban. Tiếp đến Người đề cao sức mạnh của một người có đức tin đích thực. Qua dụ ngôn về một người đầy tớ luôn vâng lời và khiêm tốn, Đức Giê-su muốn các môn đệ tránh thái độ “công thần”, tự hào khi làm được việc tốt và đòi Chúa phải thưởng công ngay cho mình. Trái lại các ông phải luôn khiêm tốn phục vụ tha nhân, hăng hái chu toàn sứ vụ rao giảng Tin mừng vô vụ lợi.
1) “Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con” :
– Đức tin là ơn do Chúa thương ban : Trong cuộc sống chúng ta thấy đức tin không luôn đi đôi với sự khôn ngoan của thế gian, nhưng là một ơn do Chúa thương ban, như lời Đức Giê-su đã thưa với Chúa Cha : “Lay Cha là Chúa Tể trời đất, con xin ngợi khen Cha, vì Cha đã giấu không cho bậc khôn ngoan thông thái biết những điều này, nhưng lại mặc khải cho những người bé mọn” (Mt 11,25). Do đó, muốn có đức tin vững mạnh chúng ta phải noi gương các Tông đồ để cầu xin Chúa : “Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con” (Lc 17,5).
– Sức mạnh của đức tin : Tiếp theo, Đức Giê-su đã đề cao sức mạnh của đức tin khi nói : “Nếu anh em có lòng tin lớn bằng hạt cải, thì dù anh em có bảo cây dâu này : Hãy bật rễ lên, xuống dưới biển kia mà mọc, nó cũng sẽ vâng lời anh em” (Lc 17,6). Nói câu này, Đức Giê-su không khuyến khích các Tông đồ làm phép lạ để cho người ta tin, nhưng Người muốn các ông ý thức về sức mạnh của một đưc tin đích thực. Nếu có đức tin vững vàng, chúng ta sẽ làm được những việc lớn lao vượt quá khả năng giới hạn của chúng ta như Người đã hứa : “Thầy bảo thật anh em, ai tin vào Thầy, thì người đó cũng sẽ làm được những việc Thầy làm. Người đó còn làm những việc lớn hơn nữa, bởi vì Thầy đến cùng Chúa Cha.” (Ga 14,12-13).
– Thành quả của đức tin : Quả thật, sau khi Đức Giê-su lên trời, nhờ quyền năng Thánh Thần, các Tông đồ đã thực hiện được nhiều dấu lạ : Sau bài giảng của Tông đồ Phê-rô, đã có ba ngàn người xin tòng giáo. Các Tông đồ còn làm nhiều phép lạ trên những người tin (x. Cv 2,41; 5,12-16). Như vậy, dù yếu đuối, các ông cũng đã trở nên mạnh mẽ nhờ cậy vào ơn Chúa giúp. Về vấn đề này, thánh Phao-lô viết : “Chúa quả quyết với tôi : Ơn của Thầy đã đủ cho con, vì sức mạnh của Thầy được biểu lộ trọn vẹn trong sự yếu đuối. Thế nên, tôi rất vui mừng và tự hào vì những yếu đuối của tôi… Khi tôi yếu chính là lúc tôi mạnh” (2 Cr 12,9-10c).
2) Đức tin phải đi đôi với thái độ khiêm tốn phục vụ :
– Phục vụ cách khiêm tốn : Người tín hữu phải biết phục vụ Chúa và tha nhân một cách khiêm tốn vô điều kiện, giống như một người đầy tớ, sau khi đã đi cày hay đi chăn chiên về, sẽ tự thấy mình còn phải phục vụ bữa tối cho ông chủ, rồi sau đó mới được ăn.
– Phải tránh thái độ “công thần” : Đức Giê-su đã dạy các môn đệ : “Đối với anh em cũng vậy : Khi đã làm tất cả những gì theo lệnh phải làm, thì hãy nói : “Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng, chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi” (Lc 17,10). Phải tránh thái độ “công thần”, nghĩa là tự hào về công việc tốt đã làm để đòi Chúa phải thưởng công, như người biệt phái trong dụ ngôn hai người lên Đền thờ cầu nguyện đã cầu nguyện kể công và khinh thường người thu thuế (x. Lc 18,11.13).
3) Chúng ta phải làm gì ?
– Xin thêm đức tin : Noi gương các Tông đồ xưa, chúng ta hãy năng cầu xin Chúa : “Thưa Thầy, xin thêm lòng tin cho chúng con” (Lc 17,5). Chính nhờ ơn Chúa, chúng ta sẽ làm được những điều lớn lao. Chẳng hạn : Sẽ giúp cho nhiều tội nhân hồi tâm trở về; Sẽ giúp nhiều anh em lương dân nhận biết tin thờ Thiên Chúa; Sẽ kêu gọi được nhiều người rộng rãi đóng góp công sức tiền bạc để làm các việc từ thiện bác ái lớn lao, noi gương Mẹ Tê-rê-sa Can-quýt-ta đã làm. Đàng khác, Tin và yêu luôn đi đôi với nhau : Có yêu Chúa nhiều thì mới tin vững vàng vào Chúa được. Do đó, ngoài việc năng cầu xin Chúa ban thêm đức tin, chúng ta còn phải xin Chúa ban thêm lòng yêu mến Chúa nữa.
– Loan Tin Mừng bằng việc bác ái : Ngày nay, loan báo Tin Mừng không những phải dựa vào ơn Chúa giúp, mà còn phải khiêm nhường dấn thân phục vụ tha nhân noi gương Chúa Giê-su (x. Ga 13,6.13-15). Thực tế cho thấy : Việc chia sẻ bác ái cụ thể có sức thuyết phục khiến nhiều người dễ dàng đón nhận đức tin hơn bài giảng hùng hồn, như Thánh Giáo hoàng Phao-lô VI đã dạy : “Người thời nay sẵn sàng nghe những chứng nhân hơn là thầy dạy và người ta có nghe theo thầy dạy là vì thầy dạy cũng là chứng nhân” (Thông điệp Evangelii nuntiandi, số 41).
– Yêu phải đi đôi với tin : Có yêu Chúa nhiều thì mới vững tin vào Chúa. Trươc khi trao quyền chăn chiên cho Si-mon Phê-rô, Chúa Phục Sinh đã ba lần sát hạch ông về lòng mến dành cho Người : “Này anh Si-mon, con ông Gio-an, anh có mến Thầy hơn các anh em này không ?” (x. Ga 21,15-17). Do đó, ngoài việc năng cầu xin Chúa ban thêm đức tin, mỗi tín hữu chúng ta cũng cần xin Chúa ban thêm lòng mến Chúa cho chúng ta.
– Phục vụ trong khiêm hạ : khi đã làm tất cả những việc được giao rồi, chúng ta cần tránh tự mãn khoe khoang thành quả đạt được, nhưng phải luôn tự nhủ : “Chúng tôi là những đầy tớ vô dụng. Chúng tôi đã chỉ làm việc bổn phận đấy thôi”. Đến ngày tận thế, Vua Thẩm Phán Giê-su sẽ ban thưởng cho các tôi trung của Người, cho họ được tham dự bàn tiệc Nước Trời và sẽ phục vụ lại họ (x. Lc 12,37).
- THẢO LUẬN : 1) Khi bạn làm việc tông đồ mà cảm thấy chán nản và muốn buông xuôi tất cả thường do những nguyên nhân nào ? 2) Bạn cần làm gì để lấy lại tinh thần hăng say phục vụ Tin Mừng Nước Thiên Chúa ?
- NGUYỆN CẦU :
LẠY CHÚA GIÊ-SU. Xin ban cho con một đức tin như hạt cải, để con loại bỏ các thói hư tật xấu khỏi lòng trí con. Xin cho con một đức tin can đảm, để con không sợ bị thiệt thòi khi dấn thân, sẵn sàng từ bỏ những điều con thường cậy dựa xưa nay. Xin cho con một đức tin sáng suốt, để con nhìn thấy Chúa đang hoạt động trong vũ trụ và trên thế giới, thấy Chúa đang hiện thân trong những người nghèo khổ chung quanh con. Xin cho con một đức tin quảng đại, dám hy sinh bản thân vì Chúa và tha nhân. Xin cho con một đức tin liều lĩnh, dám lội ngược dòng và khước từ những cám dỗ của ma quỷ và thế gian. Xin cho con một đức tin vui tươi, vì biết những gì đang chờ đợi con lúc cuối đời, sung sướng và hy vọng vì biết mình sẽ được Chúa yêu thương đón nhận. Cuối cùng, xin cho con một đức tin trưởng thành, để con luôn kiên vững khi gặp những khó khăn gian khổ, dù phải trải qua bao thăng trầm của cuộc sống, nhưng vẫn luôn cậy trông và phó thác cho duy một “Thiên Chúa Là Tình Yêu”.
- X) HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON
LM ĐAN VINH – HHTM