Home / Suy Niệm Lời Chúa / Suy niệm Tin mừng Chúa nhật 1 mùa Vọng, năm B, của LM Đan Vinh

Suy niệm Tin mừng Chúa nhật 1 mùa Vọng, năm B, của LM Đan Vinh

HIỆP SỐNG TIN MỪNG

CHÚA NHẬT I MÙA VỌNG B

Is 63,16b-17.19b.64,2b-7 ;

1 Cr 1,3-9 ; Mc 13,33-37

CANH THỨC CẦU NGUYỆN

VÀ SẴN SÀNG ĐÓN CHÚA ĐẾN

I. HỌC LỜI CHÚA

  1. TIN MỪNG: Mc 13,33-37

1-advent02(c 33) Khi ấy, Chúa Giê-su phán cùng các môn đệ: “Anh em phải coi chừng, phải tỉnh thức và cầu nguyện, vì anh em không biết khi nào thời ấy đến”. (c 34) Cũng như người kia trẩy đi phương xa để nhà lại, trao quyền cho các đầy tớ của mình, chỉ định cho mỗi người một việc, và ra lệnh cho người giữ cửa phải canh thức. (c 35) Vậy anh em phải canh thức, vì anh em không biết khi nào chủ nhà đến: Lúc chập tối hay nửa đêm, lúc gà gáy hay tảng sáng. (c 36) Anh em phải canh thức, kẻo lỡ ra ông chủ đến bất thần, bắt gặp anh em đang ngủ. (c 37) Điều Thầy nói với anh em đây, Thầy cũng nói với hết thảy mọi người là: Phải canh thức !”

  1. Ý CHÍNH:

Mùa Vọng là thời kỳ các tín hữu chuẩn bị tâm hồn đón mừng đại lễ Giáng Sinh, kính nhớ Con Thiên Chúa xuống thế lần thứ nhất. Đồng thời, đây cũng là thời kỳ Hội Thánh hướng lòng trí các tín hữu trông đợi Đấng Cứu Thế sẽ đến lần thứ hai vào ngày tận thế. Trong Tin mừng hôm nay, Đức Giê-su kêu gọi các môn đệ phải luôn tỉnh thức và canh thức, để đợi chờ Người sẽ trở lại ban ơn cứu độ trong ngày tận thế.

  1. CHÚ THÍCH:

– C 33-34: + Khi ấy, Chúa Giê-su phán cùng các môn đệ: Đây là lúc Đức Giê-su đang ngồi trên núi Cây Dầu đối diện với Đền Thờ, để giảng dạy các môn đệ. Tin Mừng trước đó có kể tên bốn môn đệ là các ông: Phê-rô, Gia-cô-bê, Gio-an và An-rê (x. Mc 13,3). + Coi chừng: Là cảnh giác đề phòng. Các môn đệ phải đề phòng những tien tri giả sẽ mạo danh Chúa đến để lừa gạt họ (x. Mc 13,6.22). Phải đề phòng trước những tình huống khó khăn sẽ xảy ra trong thời cuối cùng như: Sẽ bị người thân bắt nộp cho quan quyền, bị hành hạ đánh đòn, và có thể còn bị giết chết nữa (x. Mc 13,9-13). + Tỉnh thức và cầu nguyện: Là thái độ phải có của người môn đệ. Họ không được mê ngủ, nhưng phải luôn canh thức và kết hiệp với Chúa bằng việc chuyên cần cầu nguyện, để khỏi bị bất ngờ khi Chúa đến. + Cũng như người kia trẩy đi phương xa: Trẩy đi phương xa ám chỉ việc Đức Giê-su sau khi sống lại sẽ lên trời ngự bên hữu Đức Chúa Cha và sẽ trao sứ mệnh rao giảng tin mừng cho các môn đệ (x Mc 16,15). + Ra lệnh cho người giữ cửa phải canh thức: Người giữ cửa ám chỉ các môn đệ hay các tín hữu. Mỗi người chúng ta có bổn phận phải canh thức, luôn ở trong tư thế sẵn sàng bằng cách chu toàn các việc bổn phận được trao phó cách nghiêm túc.

– C 35-37: + Vậy anh em phải canh thức: Canh thức là tỉnh thức và sẵn sàng đón chủ về vào bất cứ giờ nào. + Lúc chập tối hay nửa đêm, lúc gà gáy hay tảng sáng: Các môn đệ Chúa phải tránh ngủ mê khi Chúa đến vào mọi thời điểm trong đêm. + Nói với hết mọi người: Qua các môn đệ, Đức Giê-su muốn nhắn nhủ mọi người cũng phải biết canh thức thì mới được ơn cứu độ. Canh thức cụ thể là phải tin Đức Giê-su là Đấng Cứu Thế Con Thiên Chúa; Phải được tái sinh bởi nước và Thánh Thần trong bí tích Rửa Tội; Phải lắng nghe Lời Chúa và sẵn sàng tuân theo ý Chúa; Phải sống giới răn yêu thương cụ thể như Kinh Thương người đã dạy.

  1. CÂU HỎI: 1) Trong Mùa Vọng, Hội thánh dạy các tín hữu phải làm gì? 2) Đối với người tín hữu hôm nay, canh thức cụ thể đòi chúng ta phải làm gì?                                                                                                                 II. SỐNG LỜI CHÚA                                                                                                                                                       1. LỜI CHÚA: Chúa phán: “Hãy canh thức và cầu nguyện” (Mc 13,33):                                                        2. CÂU CHUYỆN:

1) PHẢI LUÔN TỈNH THỨC PHÒNG TRÁNH MƯU KẾ ĐỘC HẠI CỦA KẺ THÙ:

Vào thời Xuân Thu, khoảng 500 năm trước Chúa Giáng Sinh, vua nước Việt (một trong nhiều nước tại Trung Quốc thời đó) tên là Câu Tiễn muốn đánh bại vua Ngô để phục thù mối nhục lớn, nhưng Ngô là nước mạnh, còn Việt là nước yếu. Vua nước Việt biết mình không thể thắng Ngô bằng sức mạnh quân sự nên phải dùng những mưu kế sau đây, cốt làm cho vua Ngô trở nên mê muội, mất tỉnh táo và cuối cùng phải bại vong.

– Thứ nhất là tìm cách làm cho vua Ngô mê muội, chẳng còn tỉnh táo trước nguy cơ mất nước.

Câu Tiễn dâng cho vua Ngô nhiều gái đẹp, đặc biệt là Tây Thi, được xem là phụ nữ đẹp nhất trong lịch sử Trung Quốc thời Xuân Thu, để làm cho vua Ngô ngày đêm say đắm sắc đẹp và lạc thú mà quên lo việc nước.

Đồng thời, Câu Tiễn cũng dâng cho vua Ngô nhiều thợ giỏi và gỗ quý để vua Ngô xây dựng nhiều lâu đài nguy nga tráng lệ, khiến cho ngân quỹ triều đình cạn kiệt, đồng thời lâu đài còn là nơi để vua Ngô đến hưởng lạc mà bỏ bê công việc triều chính.

– Thứ hai là tìm cách làm cho vua Ngô bỏ ngoài tai những lời cảnh báo khôn ngoan của Ngũ Viên là vị quan đại thần có lòng yêu nước, muốn giúp vua giữ nước.

Để thực hiện âm mưu nầy, Câu Tiễn mua chuộc một vị đại thần khác có tính xu nịnh trong triều đình là Bá Hi, tác động để ông quan nầy xúi giục vua Ngô bỏ ngoài tai những lời can gián sáng suốt và xây dựng của quan đại thần Ngũ Viên, rồi dần hồi tìm kế tìm cách bức tử Ngũ Viên.

Lâm vào diệu kế của Câu Tiễn, vua Ngô mê đắm sắc đẹp của Tây Thi, ngày đêm vui chơi hưởng lạc mà quên đi việc triều chính. Vua lại thích nghe những lời nịnh hót của Bá-hy mà giết hại trung thần Ngũ Viên. Cuối cùng vua Ngô đã bị Câu Tiễn đem quân đến đánh bại và phải tự sát.

Ngày nay, ma quỷ cũng dùng kế tương tự để chiến thắng chúng ta. Đầu tiên chúng sẽ làm cho chúng ta hóa ra mê muội bằng các lạc thú sắc dục, làm cho ta không còn tỉnh táo do rượu chè hút chích, cờ bạc… và không cần nghĩ đến việc phải tỉnh thức đề phòng, nên cuối cùng chúng ta sẽ dễ dàng sa chước cám dỗ để phạm tội và bị rơi vào vòng tay chúng.

2) TỈNH THỨC VÀ SẴN SÀNG LÀ NGUYÊN NHÂN CỦA CHIẾN THẮNG :

ông tổ của ngành hướng đạo là BADEN POWELL, khi còn là đại tá chỉ huy trong cuộc chiến tranh tại Âu Châu, lần kia đoàn quân của ông có một ngàn mà phải đương đầu với địch quân những chín ngàn. Suốt trong 217 ngày đợi chờ được cứu viện, ông đã dùng chiến thuật nghi binh.

Ở mặt trận, ban ngày thỉnh thoảng ông cho nổ chỗ này chỗ khác mấy trái lựu đạn. Còn ban đêm trong một vùng rộng lớn, ông cho thắp đèn sáng tại nhiều nơi, mục đích là để đánh lừa đối phương, khiến chúng tin rằng ông có nhiều lính và hiện diện ở khắp nơi, chớ có liều lĩnh mà tấn công. Khi viện binh tới, ông mới tấn công đối phương và đã dành được thắng lợi.

Giữa lúc chính phủ nước Anh định nâng ông lên cấp bậc thống tướng thì ông lại rút lui, để rồi lập nên phong trào hướng đạo, huấn luyện các em thiếu nhi trở thành những người hữu ích cho bản thân, gia đình và xã hội. Mục đích của hướng đạo là lúc nào cũng phải tỉnh thức và sẵn sàng để đương đầu với mọi hoàn cảnh.

Đối với việc linh hồn của chúng ta cũng vậy. Chúng ta phải luôn tỉnh thức và sẵn sàng khử trừ tội lỗi, uốn nắn sửa đổi lại những thói hư tật xấu, đồng thời cố gắng thực hiện những hành động bác ái yêu thương, để bất kỳ lúc nào Chúa viếng thăm chúng ta cũng sẵn sàng thưa lên cùng Chúa:

– Lạy Chúa, này con xin đến.

3) THÁI ĐỘ MONG CHỜ CHÚA SẼ ĐẾN:

Vào một ngày đẹp trời, ông già ngồi trên ghế xích đu, lòng mong đợi Chúa đến. Tình cờ, một bé gái đang chơi banh để lọt vào sân nhà ông, cô gái chạy lại nhặt trái banh và mở lời làm quen:

– Thưa ông, ngày nào ông cũng ngồi trên chiếc xích đu này, ông đang chờ ai vậy?

– Cháu còn nhỏ quá làm sao hiểu được điều ông mong đợi.

– Có lẽ cháu nhỏ thật, nhưng mẹ cháu nói: có điều gì trong lòng thì hãy nói ra, có nói ra mới hiểu rõ hơn.

Nghe cô bé nói có lý, ông liền thổ lộ:

– Ông đang chờ đợi Chúa đến.

Cô bé tròn xoe đôi mắt kinh  ngạc. Ông già mới giải thích:

– Trước khi nhắm mắt, ông muốn tin chắc rằng có một Thiên Chúa, ông cần một dấu hiệu cháu à!

Bấy giờ cô bé mới lên tiếng:

– Ông chờ một dấu hiệu ư? Thưa ông, Chúa đã cho ông một dấu hiệu: mỗi khi ông hít thở không khí, mỗi khi ông nghe tiếng chim hót, mỗi khi ông nhìn hạt mưa rơi. Chúa đã cho ông một dấu hiệu trong nụ cười trẻ thơ, trong nước mắt người đau khổ. Ông ơi, Chúa ở trong ông, Chúa ở trong cháu, không cần phải tìm kiếm, vì Người luôn ở đó.

“Tất cả là hồng ân”. Ơn Chúa có thể đến bất cứ từ nơi dâu, trong mọi cảnh huống cuộc đời, lúc vui mừng hay đau khổ, lúc thành công hay khi thất bại. Điều quan trọng là chúng ta biết nhận ra đó là ân ban của Chúa. Người có niềm tin nhìn tất cả chỗ nào cũng là ân sủng, và mỗi một ân ban là một cuộc “Chúa đến viếng thăm.” Nếu những cuộc viếng thăm là những hồng ân của Chúa, thì chúng ta đừng để mất những hồng ân ấy chỉ vì sự thờ ơ, thiếu chuẩn bị, không sẵn sàng.

Chúng ta có quyền ước mơ, dự tính xây dựng tương lai, nhưng đừng bao giờ quên mục đích cuối cùng là phải “gặp được Chúa”.

4) CHÚA SẼ ĐẾN XÉT XỬ MỖI NGƯỜI VÀO NGÀY SAU HẾT :

Ngày kia, một sinh viên ở Rôma tới gặp thánh Philipphê Nêri. Anh say sưa nói về kế hoạch xây dựng tương lai cuộc đời của mình. Anh sẽ đại học luật và sẽ lấy bằng tiến sĩ luật sau bốn năm.

Thánh nhân hỏi anh: « Sau đó thì sao? »

Chàng trai hăng hái trả lời: « Con sẽ tham gia bào chữa những vụ kiện lớn và sẽ nổi tiếng».

« Sau đó thì sao? » Thánh nhân hỏi tiếp.

« Rồi con sẽ lập gia đình và sống giàu sang hạnh phúc ».

« Rồi sao nữa? » Nghe hỏi tiếp, người thanh niên hơi bối rối.

« Dĩ nhiên rồi con cũng chết như mọi người », chàng ta đáp.

Thánh nhân vẫn tiếp tục câu hỏi cũ:

« Sau đó thì sao? Con sẽ làm gì khi xuất hiện trước phiên tòa cuối cùng với vai trò bị cáo và Chúa Giê-su là thẩm phán tối cao? ». Chàng trai im lặng cúi đầu. Cũng từ ngày đó anh luôn suy nghĩ nhiều về ý nghĩa cuộc đời và xin Chúa giúp cho anh tìm ra lẽ sống cho cuộc đời mình.

Mỗi người chúng ta hôm nay đều được Chúa trao một nén vàng làm vốn. Vốn đó có thể là một tài năng, một chức vụ, một số tiền…. và Chúa sẽ đòi ta phải tính sổ với Người trong giờ chết. Có điều ta không biết sẽ chết lúc nào, nên phải luôn tỉnh thức. Tỉnh thức cụ thể đối với các tín hữu là ăn năn sám hối mỗi tối trước khi nghỉ đêm, như thể đêm nay Chúa sẽ đến đòi ta tính sổ với Người.

5) LUÔN SẴN SÀNG ĐÓN CHÚA ĐẾN TRONG NGÀY HÔM NAY:

Có một du khách, sau khi đã thăm viếng những danh lam thắng cảnh ở Thụy sĩ. Ông ta dừng chân trước một vườn hoa đẹp bao quanh một tòa lâu đài. Người làm vườn mừng rỡ đón chào. Ông bèn lên tiếng hỏi:

– Cụ ở đây đã bao lâu rồi?

– Thưa hai mươi bốn năm.

– Có lẽ chủ của cụ ít khi tới đây.

– Vâng, tôi chỉ mới gặp ông chủ có bốn lần mà thôi và lần cuối cách đây đã mười hai năm.

– Thế thì ai thưởng thức cảnh đẹp mà cụ phải tốn công chăm sóc kỹ lưỡng như vậy?

– Thưa ông, tôi làm như thể chủ tôi sẽ đến hôm nay, ngay bây giờ và ngoài ra, khi chăm sóc cho thửa vườn thì chính vợ chồng tôi được thưởng thức vẻ đẹp của muôn hoa trước hết.

Nếu như Chúa đến viếng thăm chúng ta ngay lúc này thì liệu chúng ta có tỉnh thức và sẵn sàng hay chưa?

6) HẰNG NGÀY CÓ THỂ GẶP CHÚA QUA THA NHÂN :

Có một cậu bé kia ao ước được gặp Chúa. Cậu biết rằng phải đi cả một quãng đường rất dài mới có thể đến được nơi ở của Chúa, nên cậu mang theo mấy gói bánh bích quy và sáu hộp nước trái cây, rồi bắt đầu cuộc hành trình đi về phía trước.

Khi qua được khoảng mấy dãy phố, cậu gặp một bà lão đang ngồi trong công viên, lặng nhìn đàn chim bồ câu đang ríu rít trước mặt. Cậu bé ngồi xuống cạnh bà và mở túi xách ra, định uống một hộp nước trái cây cho đỡ khát. Nhưng cậu để ý đến bà lão đang có vẻ đói, nên cậu đã mời bà ăn một gói bánh bích quy mang theo. Bà lão cầm lấy gói và mỉm cười với cậu. Nụ cười của bà tươi tắn đến nỗi cậu bé muốn trông thấy một lần nữa, nên cậu lại mời bà uống một hộp nước trái cây. Bà lão lại cười thật tươi với cậu khiến cậu cảm thấy lòng vui sướng!

Rồi suốt buổi chiều, hai bà cháu cứ ngồi bên nhau, vừa ăn hết mấy gói bánh và uống hết các hộp nước trái cây và mỉm cười với nhau mà không nói với nhau lời nào.

Khi trời sẩm tối, cậu bé từ giã bà lão ra về. Cậu ôm bà và bà cười thật tươi với cậu, một nụ cười đẹp nhất mà cậu chưa từng thấy trước đây.

Khi cậu bé bước vào trong nhà, mẹ cậu rất ngạc nhiên nhìn nét mặt hân hoan của cậu, nên hỏi: “Hôm nay có chuyện gì mà trông con lại vui như thế?”.

Cậu trả lời: – “Hôm nay con đã ăn trưa với Chúa mẹ à! Mẹ biết không: Chúa có nụ cười rất đẹp mà con chưa từng thấy trước đây!”

Đang khi đó, bà lão ngội ở công viên cũng trở về nhà với khuôn mặt rạng rỡ một niềm vui.

Con trai bà lấy làm ngạc nhiên khi thấy nét hạnh phúc rạng ngời trên gương mặt bà nên hỏi: “Mẹ ơi, hôm nay có chuyện gì mà mẹ lại vui vẻ như thế?

Bà hân hoan đáp: “Hôm nay mẹ đã gặp được Chúa. Mẹ được Chúa mời ăn bánh với Chúa. Con biết không, Chúa còn bé hơn là mẹ nghĩ con ạ!”.

  1. THẢO LUẬN: Giả như ngay lúc này mà mọi người chúng ta đều bất ngờ phải chết, thì chúng ta sẽ chết trong tư thế nào: đang cầu nguyện hay đang làm việc bổn phận? đang đánh bài, đang lo kiếm tiền hay đang hưởng thụ khoái lạc xác thịt bất chính?
  2. SUY NIỆM:

Trong Tin Mừng hôm nay, có tới bốn lần Đức Giê-su đã kêu gọi các môn đệ phải canh thức. Lời kêu gọi này càng tha thiết hơn khi được nói với chúng ta trong khung cảnh ngày Chúa Nhật thứ nhất Mùa Vọng hôm nay, ngày mở đầu cho một Năm Phụng Vụ mới của Hội thánh. Chúng ta không còn ở trong thời kỳ chờ đợi Chúa giáng sinh làm người, dù rằng năm phụng vụ mở đầu với mùa vọng, mùa chuẩn bị mừng lễ Giáng sinh. Trái lại chúng ta đang ở trong thời kỳ chờ đợi Chúa đến hoàn tất công trình cứu độ nơi mỗi người, cũng như nơi toàn thể nhân loại.

Vậy canh thức là gì và tại sao lại phải canh thức ? Canh thức đòi chúng ta phải làm những gì cụ thể để đón Chúa đến ban ơn cứu độ cho chúng ta ?

1) CÁI CHẾT LUÔN RÌNH RẬP VÀ THƯỜNG ĐẾN BẤT NGỜ:

Đọc báo chí, xem truyền hình, chúng ta thấy cái chết dường như luôn hiện diện ở khắp nơi và có thể xảy đến trong mọi lúc:

– Ngày 28/09/2014 vừa qua, núi lửa Ontake nước Nhật bất ngờ phun trào làm ít nhất 40 người bị thương và nhiều người mất tích. Vào cuối năm 2013 một cơn siêu bão là Hai-yan đã gây ra thiệt hại khủng khiếp cả về người và tài sản, sau khi quét qua miền trung nước Philippines. Cách đây ít hôm, vào tối 22/11/2014 một trận động đất mạnh 6,3 và 6,8 độ richter đã tấn công Nhật Bản và Trung Quốc gây nhiều thương vong. Chỉ sau 12 giờ, trận động đất đã làm ít nhất 4 người thiệt mạng, 54 người bị thương, 25.765 ngôi nhà bị hư hại, hơn 6.200 người phải sơ tán.

– Rồi cuộc chiến tranh triền miên giữa Ít-ra-en và Pa-lét-tin cũng gây bao đau thương cho hai dân tộc: Vào trung tuần tháng 8/2014 vừa qua đã có gần 2.000 người thiệt mạng. Những cuộc pháo kích mưa bom liên tiếp dội xuống giải Ga-da làm hơn 9 567 người thương vong, hơn 400.000 người Pa-lé-tine phải bỏ nhà cửa đi lánh nạn. Nhiều tòa nhà và đường xá bị san bằng và đổ nát, có gia đình nọ gồm 8 người đã bị bom giết sạch khi đang ẩn núp trong nhà mình. 

– Dẫu vậy không có mấy người trong chúng ta lại nghĩ mình cũng có thể bị chết bất ngờ để canh thức và sẵn sàng đón điều tệ hại ấy. Lời Chúa hôm nay cảnh báo chúng ta: Hãy canh thức để đón giờ chết đến bất ngờ của riêng mỗi người và chung của toàn thể nhân loại trong ngày tận thế.

– Canh thức hay tỉnh thức không phải là không ngủ, vì trái với tự nhiên. Nhưng canh thức là ngủ trong tình trạng sẵn sàng thức giấc và kịp thời xử lý khi có tình huống bất lợi xảy ra, giống như ông chủ nhà ban đêm phải cảnh giác để tránh không cho trộm đào ngạch khoét vách nhà mình (x Mt 24,43). Canh thức cũng là phải biết tiên liệu để chuẩn bị kịp thời ứng phoc hữu hiệu với những tình huông bất ngờ như năm cô trinh nữ khôn ngoan chuẩn bị đầy dầu cho cây đèn của mình (x Mt 25,4).

2) CANH THỨC BẰNG SỰ NĂNG CẦU NGUYỆN VÀ THỰC HÀNH BÁC ÁI:

– Nhưng nguyên thái độ tỉnh thức cũng chưa đủ, tâm tình tỉnh thức còn đòi mỗi tín hữu chúng ta phải biết năng cầu nguyện như Chúa Giêsu đã kêu gọi: “Hãy canh thức và cầu nguyện kẻo sa cơn cám dỗ” (Mc 14,38). Chúng ta thường bị cám dỗ ngủ quên trong những thành công, trong các tiện nghi hưởng thụ, mà quên đi giờ chết sẽ đến bất ngờ. Bước vào Mùa Vọng, người tín hữu cần mang tâm tình thức tỉnh và cầu nguyện như Chúa Giêsu đã mời gọi để chờ đợi Chúa đến vào giờ chết mỗi người, hoặc đến chung trong ngày cùng tận của thế giới. Chúa sẽ đên bất ngờ, nên thái độ chờ đợi Chúa đến đúng nghĩa nhất là phải luôn canh thức và cầu nguyện, kẻo lỡ khi Chúa đến bắt gặp chúng ta đang mê ngủ (x. Mc 13,33-37).

– Canh thức là nhận ra Chúa Giê-su và phục vụ Người đang hiện thân nơi những kẻ đói khát, rách rưới, yếu đau, lỡ đường, ở tù… sẽ được Người xếp vào hạng chiên ngoan. Còn những kẻ không thực thi bác ái cụ thể sẽ bị xếp vào loại dê độc ác, sẽ ra đi để chịu cực hình muôn kiếp, còn những người công chính ra đi để được hưởng sự sống muôn đời (x. Mt 25,31-46).

– Nói cách cụ thể: Chúng ta phải luôn mang cây đèn đức Tin trên tay. Nhưng cây đèn ấy cần chứa đầy dầu ân sủng đức Cậy nhờ chuyên cần thực hành Lời Chúa và năng dự lễ và rước lễ mỗi ngày. Nhờ đó, chúng ta mới có thể tỏa sáng đức Mến qua thái độ năng nghĩ đến người khác, lời nói dễ thương, hành động quên mình phục vụ tha nhân vô vụ lợi, sẵn sàng quảng đại chia sẻ cơm bánh thuốc men cho người nghèo đói bệnh tật… Nhờ đó ánh sáng của chúng ta sẽ chiếu tỏa ra trước mặt thiên hạ, để họ thấy những việc tốt lành chúng ta làm mà ngợi khen Cha chúng ta trên trời” (x Mt 5,16).

3) CHÚNG TÔI PHẢI LÀM GÌ ? :

– Mỗi người sẽ quyết tâm dấn thân hy sinh để chu toàn việc bổn phận, như người đầy tớ được chủ trao trách nhiệm quản gia để đúng giờ phân phát lương thực cho gia nhân (x. Lc 12, 42-46). Nếu ông chủ trở về mà thấy người quản gia đang cần mẫn làm việc như vậy thì ông sẽ cất nhắc anh ta lên làm việc lớn là coi sóc gia sản của ông. “Nhưng nếu tên đầy tớ xấu xa ấy nghĩ bụng : “Chủ ta còn lâu mới về. Thế rồi hắn bắt đầu đánh đập các đồng bạn và chè chén với những bọn say sưa. Chủ của tên đầy tớ ấy sẽ đến vào ngày hắn không chờ, vào giờ hắn không biết. Và ông sẽ loại hắn ra, bắt chung số phận với những tên đạo đức giả: Ở đó, người ta sẽ phải khóc lóc nghiến răng” (x. Mt 24,47-50).

– Canh thức là cố gắng làm lợi thêm những nén bạc Chúa trao, cụ thể là sử dụng các tài năng Chúa ban như ca hát, nói hay, khéo tay… để làm vinh danh Thiên Chúa và mưu ích cho phần rỗi các linh hồn. Kẻ chỉ biết đào lỗ chôn giấu nén bạc được chủ trao, thể hiện qua thái độ lười biếng làm việc lành… thì khi giờ chết đến anh ta sẽ bị chủ thu lại tất cả những tài năng và sẽ bị loại khỏi Nước Trời đời đời.

Canh thức là sống đức tin trong giây phút hiện tại: Mỗi tín hữu chúng ta cần sống tình con thảo với Chúa Cha từ lúc sáng sớm khi vừa thức giấc đến tối trước khi nghỉ đêm. Luôn tỉnh thức như người tôi tớ luôn thao thức để tìm làm theo ý Thiên Chúa muốn như lời cầu trong kinh Lạy Cha: “Chúng con nguyện danh Cha cả sáng, nước Cha trị đến, y Cha thể hiện dưới đất cũng như trên trời” (Mt 6,9).

– Trong những ngày này, chúng ta cần tham dự các buổi tĩnh tâm và dọn mình lãnh bí tích giao hòa với quyết tâm khử trừ tội lỗi ra khỏi cuộc sống của mình và tích trữ một kho tàng quý giá là các việc bác ái yêu thương, để bất kỳ lúc nào Chúa kêu gọi, chúng ta cũng thưa được với Người: “Lạy Chúa, này con xin đến để thực thi ý Chúa”.

– Thánh Phao-lô khuyên các tín hữu Rô-ma như sau: “Anh em thân mến. Đêm sắp tàn, ngày gần đến. Vậy hãy loại bỏ những việc làm đen tối và cầm lấy vũ khí của sự sáng để chiến đấu. Chúng ta hãy ăn ở cho đúng đắn như người đang sống giữa ban ngày: Không chè chén say sưa, không chơi bời dâm đãng, cũng không cãi cọ ghen tương. Nhưng anh em hãy mặc lấy Chúa Giê-su Ki-tô, và đừng chiều theo tính xác thịt mà thoả mãn các dục vọng (Rm 13,12-14). Chân phước SÁC-ĐỜ PHU-CÔ (Charles de Foucault) cũng khuyên các tu sĩ của ngài như sau: “Bạn hãy sống như thể bạn sẽ phải chết vào đêm hôm nay”.

– Cây siêu ngả theo chiều nào sẽ đổ theo chiều ấy: Người ta thường nói:Sống sao chết vậy”. Muốn có được một cái chết bình an lành thánh, muốn cho giờ chết không phải là giờ đau khổ bất hạnh thì ngay từ bây giờ, chúng ta phải lo sống thật nghiêm túc tốt lành. Đối với những ai không tin có đời sau, hãy nghe lời khuyên khôn ngoan của nhà tư tưởng Pascal: “Có đời sau hay không, điều ấy thật khó chứng minh rõ rệt. Tuy nhiên tôi vẫn tin có đời sau là hơn. Vì dù không có, thì tin như vậy cũng không gây thiệt hại gì. Còn giả như có, thì thái độ không tin quả là bất hạnh. Cho nên tin và sống niềm tin ấy, chính là thái độ của một người khôn ngoan”.

Tóm lại: Trong Mùa Vọng này, mỗi người chúng ta sẽ vừa thực hành các bác ái kèm theo lời càu nguyện như sau: “Maranatha, Lạy Chúa, xin hãy đến!” (Kh 22,20).

  1. LỜI CẦU:

– LẠY CHÚA GIÊ-SU. chúng con là những người yếu đuối và bất toàn. chúng con thường tỏ ra ích kỷ, tự mãn và hay khinh thường khích bác tha nhân, nhất là đối với bạn bè đồng trang lứa nhưng lại có nhiều ưu điểm hơn chúng con. chúng con cũng thường hay ganh tị và kết án bất công những ai chúng con không ưa thích.

– LẠY CHÚA. trong những ngày Mùa Vọng này, xin cho chúng con biết luôn tỉnh thức và kết hiệp với Chúa. cho chúng con luôn chiếu tỏa ánh sáng tin yêu trước mặt người đời, hầu bất cứ khi nào Chúa đến, cũng thấy chúng con đang canh thức, đang chu toàn nhiệm vụ Chúa trao, đang có sẵn dầu ơn thánh trong cây đèn đức tin của mình, đang thực thi thánh ý Thiên Chúa… nhờ đó, chúng con hy vọng sẽ được Chúa thương đón nhận vào dự tiệc vui muôn đời trong Nước Chúa.

X) HIỆP CÙNG MẸ MA-RI-A.- Đ) XIN CHÚA NHẬM LỜI CHÚNG CON.

LM ĐAN VINH-HHTM

Xem thêm

VIRGIN MARY

Suy niệm Tin Mừng Lễ Đức Mẹ Dâng Mình, Thứ Năm Tuần XXXIII Thường Niên, của Lm Minh Anh

  TÒNG THUỘC “Chúng sẽ thành dân thánh của Ta, và Ta sẽ cư ngụ …