Cái tôi nó lớn vô cùng
Dễ gì mà dứt bỏ ngang, thưa Thầy!
Dù con biết nó chẳng hay
Cái tôi tồi tệ cứ đày đọa con
Cố mài giũa, nó chẳng mòn
Cố đục đẽo, nó vẫn còn trơ trơ
Cái tôi chẳng có lò xo
Mà sao nó cứ rình mò bật lên
Không thèm nhớ, chẳng thấy quên
Khiến con khổ sở ngày đêm, thưa Thầy!
Xin Thầy cứu vớt con ngay
Đóng đinh nó dính vào cây thập hình
Để con có thể quên mình
Hóa thành hạt bụi chân tình, Thầy ơi!
Xuân về, Tết đến nơi rồi
Giúp con triệt hạ cái tôi, thưa Thầy!
TRẦM THIÊN THU
Giáp Tết Bính Thân – 2016
CHUYỆN ĂN CHAY
(Is 58:5b-7)
Ăn chay không là cúi rạp đầu
Như cây lau, cây sậy
Hoặc nằm trên vải thô và tro bụi
Ăn chay như thế sao gọi là ăn chay
Ăn chay như thế làm sao đẹp lòng Chúa Trời!
Ăn chay làm sao mới được?
Cách ăn chay mà Chúa ưa thích
Là mở xiềng xích bạo tàn
Tháo gỡ trói buộc bởi gông cùm
Trả tự do cho người bị áp bức
Đập tan mọi gông cùm độc ác
Chia cơm cho người đói khổ, nghèo hèn
Rước vào nhà những người tứ cố vô thân
Ai mình trần thì mau cho áo
Ai đói ăn thì mau cho gạo
Không được ngoảnh mặt làm ngơ
Trước người thân cốt nhục trong nhà
Kể cả nhưng người dưng xa lạ!
Những lời Ngài dạy thật là thực tế
Con đọc xong mà giật thót cả người
Ăn chay đâu phải chuyện đùa vui
Xin giúp con làm vuông tròn Thánh Ý Chúa!
TRẦM THIÊN THU
NÓI PHÉT
Lạy Thầy-Giêsu-đau-khổ
Thầy bảo con đừng thương Thầy (1)
Con nghe rất trái tai
Nhưng, Thầy ơi, con chưa bao giờ yêu Thầy thật!
Con leo lẻo bảo con yêu Thầy nhất
Dù phải chết con vẫn yêu (2)
Ai bỏ mặc ai, con quyết không nao
Nhưng rồi con lại chối: “Tôi không biết!” (3)
Con nói xạo, nói láo, nói phét
Vậy mà con vẫn tự đắc, vênh vang
Con luôn ảo tưởng về sự đàng hoàng
Quả là con liều thật!
Thầy ơi, Thầy rất tuyệt
Nhưng con chỉ thấy vậy khi đời con êm trôi
Nếu đời con đau khổ, lạc loài, đơn côi
Thầy ơi, xin phép cho con xét lại!
Con đã lớn khôn, không còn trẻ dại
Lời Thầy hay lắm, nhưng con vẫn đắn đo
Chân bước theo Thầy mà lòng trí lơ ngơ
Mai về đâu và được gì nhỉ?
Con là phàm nhân vương nhiều tội lụy
Con đâu dám sánh với Tổ Phụ xưa (4)
Đau khổ đâu là nhạc, là thơ
Thầy ơi, con chấp nhận con là thằng nói phét
Tại dinh Philatô, đâu là sự thật?
Tại sao Thầy im lặng khi bị ghét, bị khinh?
Thầy vô tội mà sao Thầy cứ lặng im?
Con không thể nào chịu nổi!
Cơn giận sục sôi khi Thầy bị chê là “kẻ dại”
Con muốn chứng tỏ bản lĩnh mình
Và rồi lưỡi gươm con lóe sáng lung linh (5)
Con nói phét nhưng con làm thật!
Con làm thật nhưng con vẫn nói phét
Con là Cai-pha, Kha-nan, và Philatô
Biết đúng mà chẳng dám làm gì
Vì khiếp nhược, hèn nhát nên con bỏ chạy!
Con là như thế đấy
Thầy ơi, xin thương xót, thứ tha
Cho con được quyết tâm lại:
MÃI MÃI CON CHỈ YÊU THẦY THÔI! (6)
TRẦM THIÊN THU
- Lc 23:28. (2) Mt 26:33; Mc 14:31. (3) Mt 26:69-75. (4) St 22:1-14. (5) Ga 18:26. (6) Ga 21:15-17.