Tình yêu thật quá lớn lao
Tim con hữu hạn, làm sao cho vừa?
Tình yêu Chúa quá bao la
Tình con nhỏ xíu như là cát thôi!
Hạt nào cũng rất nhỏ nhoi
“Hạt con” nhỏ nhất, xin Ngài quan tâm!
Chữ Tình chỉ có một âm
Sao con tập mãi chưa thêm được gì!
Chúa mau mà “bắt đền” đi
Kẻo con chết giữa lưu ly kiếp người
Giêsu “trần trụi” một đời
Một phần xin được như Ngài, được không?
Sao Ngài chọn kiểu “thấy thương”
Để con chừ cũng muốn “khùng” vì đau
Chữ Tình có tính được đâu
Lỡ yêu nên phải chịu sầu vậy thôi!
Xin cho con biết vui cười
Trắng tay vì Chúa một đời xót thương!
TRẦM THIÊN THU
CỎ DẠI
Tân toan đời cỏ dại
Lẩn khuất bên nhà thờ
Thanh thoát và ươn ái
Xác, hồn cứ giằng co
Những hạt kinh sớm tối
Xâu từng chuỗi tin yêu
Dẫu đời con: Cỏ dại
Vẫn khao khát vươn cao
Xin dang tay Thập giá
Kính Chúa và yêu người
Dẫu bao phen vấp ngã
Nhưng tin yêu còn hoài…
VIỄN ĐÔNG
ĐỜI CÁT BỤI
Khác chi hạt bụi bên đường
Âm thầm dầu giãi gió sương đêm ngày
Đã vô duyên lại bất tài
Nên đời trôi nổi tháng ngày lênh đênh
Mình ên xuôi ngược buồn tênh
Như nhánh lục bình ngày tháng lêu bêu
Đôi khi chẳng biết về đâu
Sớm khuya luân lạc kiếp bèo bọt thôi
Hoang đường mơ ước ngược xuôi
Như Lê Văn Đó (1) bị đời khinh khi
Kiếp người “ngọn cỏ gió đùa”
Thế nên Tam Chướng (2) vẫn chưa sạch lòng
Bốn mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông
Tứ thời, bát tiết ngược dòng tính toan
Cũng là một kiếp trăm năm
Người ăn không hết, kẻ lần không ra
Phải chăng đã định thiên thư
Thì đâu ai có thể mà chuyển xoay
Lo năm, lo tháng, lo ngày
Cát bụi hao gầy luân lạc hoang vu
Cây khô tưới nước cũng khô
Người nghèo đi tới nơi mô cũng nghèo (3)
Giêsu từng trải cảnh nghèo
Sinh nơi hang đá, chết treo trần truồng
Xin thương những kẻ tay không
Tương lai mù mịt chỉ trông cậy Ngài
Nghèo không là tội tày trời
Nhưng là vạ bởi người đời coi khinh
Xin nâng đỡ vững niềm tin
Vượt qua gian khổ nhờ Tình Giêsu
TRẦM THIÊN THU
(1) Nhân vật chính trong tác phẩm “Ngọn Cỏ Gió Đùa” của văn sĩ Hồ Biểu Chánh, vì quá nghèo khổ mà bất chấp nên bị người đời khinh ghét.
(2) Tham, Sân, Si.
(3) Ca dao Việt Nam.